TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 269

của tôi hơn. Nhất là trong những mối quan hệ con người, tôi đã không ít lần
bị tổn thương. Vì thế, nếu được, tôi không muốn chịu cái cảm giác ấy thêm
lần nào nữa.”

“Tôi hiểu.” Sara nói. “Vì cậu đã thẳng thắn, nên tôi cũng muốn thẳng

thắn với cậu. Nhưng trước đó, tôi muốn xin cậu một chút thời gian có được
không?”

“Bao lâu?”

“Xem nào, chừng ba ngày. Hôm nay là Chủ nhật, tôi nghĩ có thể nói

chuyện vào thứ Tư. Tôi tin rằng sẽ giải đáp được câu hỏi của cậu. Tối thứ
Tư cậu có rỗi không?”

“Tối thứ Tư tôi rỗi.” Tsukuru đáp. Không cần giở sổ tay để kiểm tra

làm gì. Gã chẳng bao giờ có dự định gì sau khi mặt trời khuất bóng.

“Hôm đó mình đi ăn với nhau nhé. Và nói với nhau nhiều chuyện, thật

thẳng thắn. Được không?”

“Được chứ.” Tsukuru nói.

Rồi hai người dập máy.

Tối hôm đó, Tsukuru gặp một giấc mơ dài và kỳ dị. Gã ngồi trước đàn

piano, đang chơi một bản sonate. Đó là một chiếc dương cầm ba chân khổng
lồ và mới tinh, các phím trắng trắng toát, các phím đen đen nháy. Trong tổng
phổ khổ lớn đang rải rộng trên giá đỡ, một cô gái trong bộ đầm đen bó sát
bằng chất liệu mờ đang đứng bên cạnh, thoăn thoắt lật giở các trang trong
bản tổng phổ cho gã, bằng những ngón tay dài trắng muốt, nhịp giở vô cùng
chuẩn xác. Tóc cô đen mướt và dài đến ngang hông. Ở nơi đó, dường như tất
cả mọi thứ đều được tạo nên bởi tông màu trắng và đen. Gã chẳng thấy màu
sắc nào khác nữa.

Gã không biết đó là bản sonate cho piano do ai soạn. Tuy nhiên, đó là

một bản nhạc đồ sộ. Tổng phổ dày cộp như niên giám điện thoại. Bản ký âm
được phủ kín bởi những nốt nhạc, và đen kịt theo đúng nghĩa đen. Đó là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.