TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 33

có cùng nội dung để gửi tới từng người. Gã chủ yếu viết về cuộc sống trên
Tokyo. Rằng gã nhìn thấy những gì, có những trải nghiệm ra sao và cảm
thấy như thế nào ở đó. Dù nhìn thấy gì, dù làm việc gì, gã luôn nghĩ giá mà
có cả bọn họ ở đây cùng mình thì vui biết mấy. Gã thực sự cảm thấy thế.
Ngoài những chuyện ấy ra, gã chẳng viết thêm điều gì đặc biệt.

Bốn người kia cũng có đôi ba bận cùng viết một lá thư chung cho

Tsukuru, trong thư không thấy họ viết gì tiêu cực. Chỉ là thông báo tường
tận về những việc họ đang làm ở Nagoya. Dường như mọi người đều rất toại
nguyện với cuộc sống sinh viên tại thành phố mà mình sinh ra và lớn lên.
Xanh mua một chiếc Honda Accord cũ (trên băng ghế sau có một vết bẩn
trông như bãi nước đái chó), và họ đã leo lên đó để tới tận hồ Biwa chơi. Đó
là một chiếc xe mà năm người có thể ngồi thoải mái (với điều kiện không có
ai béo quá). Thật tiếc là Tsukuru đã không có mặt. Cuối thư họ viết, bọn tớ
rất mong gặp lại cậu vào mùa hè. Trong mắt Tsukuru, có vẻ những lời lẽ đó
được viết ra một cách rất chân thành.

Đêm đó gã không ngủ nổi. Thần kinh bị kích thích, vô vàn ý nghĩ xuất

hiện rồi biến mất trong đầu gã. Song rốt cuộc, tất cả đều chỉ là một ý nghĩ
mang những hình dạng khác nhau. Giống như kẻ mất phương hướng,
Tsukuru thật ra chỉ đang quay mòng mòng quanh một vị trí. Khi chợt nhận
ra, gã thấy mình đã quay về điểm ban đầu tự khi nào. Chẳng mấy chốc, tựa
như một con vít bị toét đầu, tư duy của gã cuối cùng đã chẳng thể tiến lên
hay lùi lại được nữa.

Gã thao thức trên giường cho đến bốn giờ sáng. Sau đó thì thiếp đi một

chút, rồi lại tỉnh dậy lúc hơn sáu giờ. Gã chẳng muốn ăn. Mặc dù đã uống
một ly nước cam, nhưng gã vẫn thấy hơi buồn nôn. Mọi người trong nhà lo
lắng khi thấy Tsukuru đột nhiên bỏ ăn, song gã bảo không việc gì. Chỉ là do
dạ dày hơi mệt mỏi một chút mà thôi.

Và ngày hôm đó, Tsukuru cũng vẫn ở nhà. Gã nằm trước cái điện thoại

và đọc sách. Hoặc đang cố để đọc sách. Quá trưa, gã lại thử gọi điện đến nhà
bốn người bạn. Gã thấy miễn cưỡng, nhưng không thế cứ ôm mãi cái cảm
giác vô lý này mà chờ điện thoại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.