TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 37

làm sao cậu có thể bỏ mặc tình trạng vô lý như thế được. Vả lại, nếu để vậy,
lòng cậu cũng chẳng thể nào yên.”

Tsukuru khẽ lắc đầu. “Sáng hôm sau, tôi lấy đại một lý do để giải thích

với gia đình rồi lên thẳng Shinkansen quay trở lại Tokyo. Mặc kệ tất cả, tôi
không muốn ở lại Nagoya thêm một ngày nào nữa. Tôi không thể suy nghĩ
được điều gì khác ngoài việc rời bỏ Nagoya.”

“Nếu là cậu thì tôi sẽ ở lại đó, truy tìm nguyên nhân cho tới khi sáng tỏ

mọi nhẽ mới thôi”. Sara nói.

“Tôi không mạnh mẽ được như thế”. Tsukuru nói.

“Cậu không muốn biết chân tướng sự việc sao?”

Tsukuru vừa ngắm hai tay mình đang đặt trên mặt bàn vừa thận trọng

lựa chọn từ ngữ. “Sau khi rạch ròi nguyên nhân, rồi thì sự thật nào sẽ phơi
bày ra ánh sáng, tôi nghĩ mình sợ phải chứng kiến điều đó. Chân tướng dù
có thế nào, tôi cũng không nghĩ rằng nó sẽ là sự cứu rỗi cho tôi. Tôi không
hiểu vì sao, nhưng đó gần như một niềm tin vậy.”

“Đến bây giờ, niềm tin ấy vẫn còn?”

“Tôi không biết nữa.” Tsukuru nói. “Nhưng lúc ấy thì có.”

“Vì thế nên cậu đã quay lại Tokyo, nhốt mình trong phòng, nhắm mắt,

che tai.”

“Nói ngắn gọn thì là như thế.”

Sara với tay đặt lên bàn tay Tsukuru đang để trên bàn. “Tội nghiệp cậu

Tazaki Tsukuru.” Nàng nói. Cảm giác từ lòng bàn tay mềm mại ấy chậm rãi
truyền khắp cơ thể gã. Một lát sau, nàng bỏ tay ra, đưa ly vang lên miệng.

“Kể từ đó, những khi nào cần thiết lắm tôi mới về Nagoya.” Tsukuru

nói. “Những lần có việc phải về quê, tôi cố gắng không ra khỏi nhà và lập
tức trở lại Tokyo khi xong việc. Mẹ và các chị tôi lo lắng, căn vặn tôi xem
có chuyện gì, nhưng tôi không một lời giải thích. Những chuyện như thế làm
sao có thể nói ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.