TAZAKI TSUKURU KHÔNG MÀU VÀ NHỮNG NĂM THÁNG HÀNH HƯƠNG - Trang 69

“Không, có thể gọi đó là một phân thân của tớ.” Midorikawa vừa nở

một nụ cười mệt nhọc nơi khoé miệng vừa đáp. “Cái này liên quan đến một
chuyện hơi thần bí. Nhưng, chuyện rất dài, mà tớ lại quá mệt rồi, không còn
đủ sức để kể ngay bây giờ.”

Haida tạm ngừng câu chuyện, đưa mắt nhìn lên đồng hồ treo tường.

Sau đó quay sang nhìn Tsukuru. Tất nhiên, ở trước mặt Tsukuru lúc này là
Haida con. Nhưng vì ở vào cùng một độ tuổi, nên trong ý thức của Tsukuru,
vóc dáng, gương mặt hai cha con họ cứ tự nhiên quyện lẫn vào nhau. Một
cảm giác khó tả như thể hai chiều thời gian khác nhau đang hoà trộn làm
một. Hoặc có thể, kẻ thật sự trải qua chuyện đó không phải là người cha, mà
chính là người con đang ngồi ở đây. Có thể cậu ta đang mượn hình ảnh
người cha để kể lại trải nghiệm của mình. Đột nhiên gã bị xâm chiếm bởi
một ảo giác như vậy.

“Đã khuya quá rồi, nếu anh buồn ngủ thì em sẽ kể tiếp vào lúc khác.”

Không sao, tớ chẳng buồn ngủ chút nào, Tsukuru đáp. Thực tế thì gã

đang tỉnh như sáo. Gã muốn nghe phần tiếp theo của câu chuyện.

“Vậy thì em kể tiếp. Vì em cũng chưa buồn ngủ.” Haida nói.

● ● ●

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Midorikawa chơi dương

cầm trước mặt Haida. Dường như sau khi đánh bản “Round Midnight” trong
vòng mười lăm phút ở lớp học nhạc của ngôi trường cấp hai ấy, ông ta đã
hoàn toàn mất hứng với piano. “Ông không chơi piano nữa sao?” Dù cho
chàng thanh niên Haida có dụ khị thế nào, ông ta cũng chỉ im lặng lắc đầu.
Thế nên Haida cũng đành bỏ cuộc, Midorikawa chẳng còn có ý định chơi
piano nữa rồi. Dù sao cậu vẫn muốn được nghe kỹ lại bài diễn tấu của
Midorikawa một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.