TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 161

bảo tôi đem đèn lại gần hơn. Tôi đưa sát đèn vào và trông thấy tờ giấy. Nửa
trang trên thì trống, nửa trang dưới đầy những chữ li ti, tôi khó khắn lắm
mới nhận ra xuất xứ. Tôi hỏi:
- Tiếng Hy Lạp phải không?
- Đúng, nhưng thầy không hiểu rõ - thầy lôi trong áo dòng ra cặp kính và
gắn chặt chúng ngang mũi, rồi lại cúi xuống.
- Tiếng Hy Lạp, chữ viết đẹp nhưng lộn xộn lung tung. Thầy đeo kính mà
còn thấy khó đọc. Thầy cần ánh sáng hơn nữa. Đến gần đây...
Thầy cầm bản da lên dí sát nó gần mặt. Thay vì bước ra sau lưng và giơ đèn
lên cao khỏi đầu thầy, tôi lại ngớ ngẩn đứng ngay trước mặt thầy. Thầy bảo
tôi bước qua một bên và khi tôi làm thế, ngọn lửa đèn táp vào mặt sau tờ
giấy. Thầy đẩy tôi ra, hỏi tôi định đốt tờ giấy à. Chợt thầy la lên. Tôi thấy
rõ vài dấu hiệu mơ hồ màu nâu nhạt hiện ra ở phần trên của tờ giấy. Thầy
giằng lấy đèn và rà nó phía sau tờ giấy, giữ ngọn lửa khá sát bản da để hơ
nóng mà không làm cháy. Khi thầy William rà ngọn đèn và khói toả ra từ
đầu ngọn lửa làm ám đen mặt giấy bên phải, tôi thấy vài dấu hiệu lần lượt
hiện ra trên mặt trắng của bản da, như thể có một bàn tay vô hình nào đó
đang chậm rãi viết: “Mane, Tekel, Peres”. Những dấu này không giống mẫu
tự A, B, C mà giống mẫu tự của thầy pháp. Thầy William nói:
- Tuyệt quá! Càng ngày càng thú vị! - thầy nhìn quanh – nhưng tốt hơn, chớ
để lộ sự khám phá này cho anh bạn bí ẩn láu lỉnh của chúng ta biết, nếu hắn
có ở đây. - Thầy gỡ mắt kính ra đặt trên bàn, rồi cẩn thận cuốn bản da lại và
giấu nó vào áo dòng. Vẫn còn bàng hoàng bởi diễn tiến của sự việc, tôi toan
xin thầy giải thích thêm thì bỗng dưng, một tiếng động khô khan làm chúng
tôi giật mình. Nó phát xuất từ chân cầu thang phía đông, dẫn lên thư viện.
- Hắn đấy! Đuổi theo! - Thầy William hét lên. Chúng tôi lao về phía đó.
Thầy chạy nhanh hơn tôi, vì tôi phải cầm đèn. Tôi nghe tiếng “bịch” ai đó
vừa vấp ngã. Tôi cứ chạy và gặp thầy William ở chân cầu thang đang quan
sát một quyển sách dày, bìa đóng đinh kim loại. Ngay lúc đó, chúng tôi
nghe một tiếng động khác, phát ra từ hướng chúng tôi đứng ban nãy. Thầy
William la lên: - Mình ngu quá! Lẹ lên! Chạy đến bàn Venantinus.
Tôi hiểu ngay: kẻ nào đó từ trong bóng tối sau lưng chúng tôi đã ném

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.