TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 22

mùa thu đến. Giờ đây, nếu ta miêu tả Cha bề trên Abo có đôi mắt nghiêm
khắc, gò má nhợt nhạt thì có ích chi đâu, khi thi thể ông và những người
chung quanh ông giờ đã thành tro bụi, và chỉ có linh hồn Chúa ban cho họ
là vẫn còn tỏa rạng một ánh sáng không hề tắt? Thế nhưng tôi muốn miêu
tả thầy William ít nhất một lần, vì những đường nét độc đáo của ông đã gây
ấn tượng mạnh lên tâm trí tôi. Đặc điểm của một người trẻ là thường gắn bó
với một người lớn tuổi và khôn ngoan hơn mình, không chỉ do hấp lực toát
ra từ lời nói và trí tuệ sắc sảo của người ấy, mà còn do vẻ ngoài của người
ấy nữa. Thân thể ấy trở nên rất thân thiết với ta như bóng người cha ruột,
người cha ta nhớ rõ từng cử chỉ, quan sát từng nụ cười, từng cái chau mày,
nhưng không hề mảy may thèm muốn làm ô uế thân thể đó bằng tình yêu
nhục dục.
Ngày xưa, con người cao lớn và đẹp đẽ (ngày nay, họ là lũ trẻ con, lũ lùn),
nhưng đó chỉ là một trong nhiều sự kiện nhấn mạnh thảm họa của một thế
giới ngày càng già cỗi. Tuổi trẻ chẳng còn muốn nghiên cứu gì nữa, việc
học hành đang xuống dốc, toàn thế giới đang đi bằng đầu, những kẻ mù dắt
những kẻ cũng mù không kém và khiến họ ngã nhào xuống vực thẳm, chim
rời khỏi tổ trước khi bay, lừa đực chơi đàn “lia”, và lũ trâu bò nhảy múa…
Tất cả mọi thứ đã đi sai đường. Trong những ngày đó, thầy tôi đã truyền
cho tôi sự khao khát học hỏi và khả năng phán đoán đường ngay lẽ phải, dù
lối đi có khúc khuỷu quanh co.
Người có óc quan sát tệ nhất cũng phải chú ý ngay đến thể chất Sư huynh
William lúc bấy giờ. Ông cao hơn hẳn người thường và rất gầy, nên trông
càng cao hơn. Mắt ông sắc, nhìn thấu suốt tâm can; chiếc mũi nhỏ và hơn
khoằm khiến gương mặt ông giống một người luôn đặt mình trong tình
trạng báo động, trừ những lúc ông lừ đừ mà tôi sẽ nói sau. Cằm ông cũng
biểu lộ nét cương nghị, dù gương mặt dài đầy tàn nhang – như tôi vẫn
thường thấy ở những người sinh quán tại vùng giữa Hibernia và
Northhumbria – đôi lúc lại lộ vẻ lưỡng lự, hoang mang. Về sau tôi mới hiểu
vẻ tưởng chừng như hoang mang ấy chính là sự hiếu kỳ, nhưng thoạt đầu
tôi ít hiểu về hạnh này nên thường cho rằng đó chỉ là sự đam mê mang tính
tò mò, hiếu kỳ. Tôi cứ mãi tin rằng, một người biết suy xét không nên dung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.