TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 23

dưỡng một sự đam mê như thế, mà chỉ nên theo đuổi chân lý mà ta biết
được tự thuở khởi nguyên.
Vào độ trai trẻ ấy, mấy chùm lông màu vàng hoe mọc từ trong tai ông và
đôi mày rậm màu vàng đập vào óc tôi những ấn tượng đầu tiên và sâu sắc
nhất. Có lẽ ông đã trải qua 50 mùa xuân đời, và do đó đã già lắm rồi, thế
nhưng cơ thể khang kiện của ông di chuyển linh hoạt mà ngay bản thân tôi
cũng chẳng so kịp. Khi phải đối đầu với một sự kiện đột biến nào, sinh lực
trong ông dường như vô tận. Tuy nhiên, tính năng động của ông đôi khi
chùn lại và ông uể oải rút về. Tôi đã thấy ông nằm hàng mấy giờ liền trên ổ
nệm rơm trong phòng tôi, nhát gừng phát ra vài tiếng mà không hề động
đậy một sớ thịt nào trên khuôn mặt. Vào những lúc đó, mắt ông nhìn trống
vắng xa xôi, và nếu tôi không biết rõ lối sống thanh bạch, chính trực của
ông, hẳn tôi sẽ ngờ ông đang chịu tác dụng của một loại dược thảo gây ảo
giác nào đó. Tuy nhiên, tôi công nhận rằng trên đường đi, ông thỉnh thoảng
lại dừng chân bên một cánh đồng hay một cánh rừng để lượm hái một loại
lá nào đó, rồi nhai nhai chúng với một vẻ rất chăm chú. Ông mang theo một
ít bên mình và ăn thứ lá đó vào những lúc thần kinh căng thẳng nhất. Có
một lần tôi hỏi ông đó là loại lá gì, ông cười bảo rằng một tín đồ Công giáo
tốt đôi khi có thể học tập ở các người vô thần, và khi tôi xin ông được nếm
qua thứ lá đó thì ông đáp lại: những loại dược thảo tốt cho một tu sĩ già
dòng Francisco lại không tốt cho một tu sinh trẻ dòng Benedict.
Trong thời gian ở bên nhau, thầy trò tôi không có điều kiện sinh hoạt đều
đặn lắm: ngay khi ở tu viện, chúng tôi thường thức đêm và ngủ vật vờ vào
ban ngày, thường không dự các thánh lễ. Tuy nhiên, trên đường đi, ông
hiếm khi thức đêm sau kinh Cuối, và sống rất thanh đạm. Lúc ở tu viện, có
khi ông tản bộ suốt ngày trong vườn sau, nghiên cứu các loại cây như thể
chúng là trân châu bảo ngọc; tôi cũng thấy ông dạo quanh kho tàng của tu
viện, nhìn cái rương nạm ngọc như thể nó chỉ là một bụi táo dại. Có khi
ông ở cả ngày trong thư viện, lật các bản thảo như thể chẳng tìm kiếm chi
cả mà chỉ muốn ngó qua cho vui, trong khi đó quanh chúng tôi, xác của các
tu sĩ bị thảm sát cứ tăng lên mãi. Một ngày nọ, tôi bắt gặp ông đang rảo
bước trong vườn hoa, chẳng có chủ đích gì rõ rệt, như thể ông chẳng cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.