TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 228

suối. Còn trong tu viện thì không có sông, suối nào để người chết đuối cả…
- Chỉ có nhà tắm thôi, - Tôi bất thần nhận xét.
- Adso! Nè, đó có thể là ý hay đấy. Nhà tắm!
- Nhưng chắc họ đã tìm ở đó rồi…
- Sáng nay, thầy thấy các tôi tớ đi lùng kiếm, họ mở cửa phòng tắm nhưng
chỉ liếc nhìn vào mà không xem xét kỹ lưỡng. Họ không nghĩ sẽ tìm thấy
một vật được dấu kỹ, mà chỉ tìm kiếm một thây người nằm kệch cỡm ở đâu
đó, như xác Venantius trong vại máu vậy… chúng ta đến đó xem đi. Trời
còn tối, nhưng đèn chúng ta vẫn rạng lắm.
Thế là chúng tôi đi, ung dung mở cửa vào nhà tắm, cạnh bệnh xá.
Những tấm màn dày ngăn các bồn tắm với nhau, tôi không nhớ có bao
nhiêu. Các tu sĩ tắm gội ở đây, còn Severinus dùng nó như một phương
pháp trị liệu, vì không có gì bồi dưỡng thể xác và tinh thần tốt hơn đi tắm.
Trong góc có xây một lò sưởi để dễ dàng đun nước. Trong lò có tro mới và
phía trước là một nồi lớn nằm đổ nhào. Nước có thể lấy từ bồn ở góc kia.
Chúng tôi nhìn vào những bồn tắm trống đầu tiên. Chỉ có bồn tắm cuối
cùng có kéo màn là đầy nước, cạnh bồn là một đống áo quần. Thoạt nhìn,
dưới ánh đèn, mặt nước trông phẳng lì, nhưng khi đèn soi gần hơn, chúng
tôi thoáng thấy một xác chết trần truồng dưới đáy bồn. Chúng tôi từ từ kéo
xác ra: Berengar. Thầy William nói xác này quả thật có bộ mặt của người
chết đuối. Mặt mũi chương phù. Thân hình trắng bệch và nhão nhẹt, không
có lông, trông như thân thể một phụ nữ trừ bộ phận sinh dục gớm ghiếc ỉu
sìu. Tôi đỏ mặt, rùng mình. Tôi làm dấu thánh giá còn thầy William làm
phép trên xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.