TÊN CỦA ĐÓA HỒNG - Trang 362

nước làm dịu bớt cơn đau, mặt họ cũng bị tàn phá như mặt Malachi.
Tôi ngồi co ro ở cuối nhà thờ để chống rét. Khi thấy hơi ấm người, tôi mấp
máy môi hòa theo điệp khúc với những sư huynh đang cầu nguyện. Tôi hát
theo mà gần như không biết là mình hát gì, trong khi đầu gật gù, mắt muốn
nhắm lại. Nhiều phút trôi qua, tôi biết mình đã ngủ gục và thức giấc, ít nhất
là ba bốn lần: Rồi ca đoàn bắt đầu hát bài “Dies irae”.. .Khúc ca thấm vào
tôi như ma túy. Tôi ngủ thiếp đi. Hay nói đúng hơn, tôi ngủ chập chờn, nửa
say nửa tỉnh. Tôi gập người lại như một hài nhi trong bụng mẹ. Trong cái
linh hồn mờ mờ sương khói đó, tôi thấy mình như lọt vào một nơi không
thuộc trần gian này, tôi gặp một ảo giác, hay một giấc mơ, tùy người ta gọi
sao cũng được.
Tôi bước xuống những bực thang hẹp vào một lối đi thấp, như thể đang vào
hầm kho tàng, nhưng cứ tiếp tục xuống, tôi đến một hầm rộng hơn, đó là
nhà bếp của Đại dinh. Nó chắc chắn là nhà bếp, nhưng không chỉ có tiếng
rộn rịp của nồi niêu song chảo, mà còn có tiếng thổi bễ, búa đập ồn ào tựa
như các thợ rèn của Nicholas cũng tụ họp ở đây. Lò và vạc đỏ rực chiếu
sáng mọi vật, những nồi đun bốc khói sôi sùng sục. Đầu bếp trở xiên trong
không trung, còn tất cả tu sinh hiện có mặt nhảy lên bắt lấy gà vịt và các
gia cầm khác bị ghim trên những cây sắt nóng đỏ. Bên cạnh đó, mấy người
thợ rèn đập búa rầm rầm điếc cả trời xanh, những chùm tia lửa từ chiếc đe
tung tóe lên, quyện với những ngọn lửa từ lò túa ra.
Tôi không hiểu mình đang ở trong địa ngục hay trên cái thiên đàng nhỏ
mật, lủng lẳng xúc xích mà Salvatore đã tưởng tượng. Nhưng tôi chưa kịp
thắc mắc xem mình đang ở đâu thì một đám người lùn, đầu to như cái nồi
chạy ào vào, đẩy tôi dạt đi, lôi tôi tới ngưỡng cửa của nhà ăn và tống vào
trong.
Gian phòng được bày biện để dọn tiệc. Trên tường treo thảm và cờ xí,
nhưng các hình ảnh trang trí trên đó không phải là loại thường trưng bày để
khai trí người ngoan đạo hoặc tán dương sự vinh quang của vua chúa.
Ngược lại, dường như chúng được gợi cảm hứng từ các minh họa bên lề
của Adelmo, và tái tạo lại các hình ảnh kém khủng khiếp hơn nhưng lại hài
hước hơn của Huynh ấy: thỏ nhảy múa quanh gốc cây xum xuê; sông đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.