TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 197

Hodges sung sướng nhận lời ngay.
Bowfinger cho biết ông ta kiếm sống bằng nghề viết thiệp chúc mùng.

“Tôi chuyên về loại thiệp hơi châm chọc một chút. Giống như bên ngoài thì
viết, ‘Chúc mừng Sinh nhật! Ai là người xinh đẹp nhất thế gian?’ Và khi
người ta mở nó ra, có một miếng giấy bạc với một khe rãnh chạy dọc
xuống ở giữa.”

“Vậy à? Thế thông điệp là gì?”
Bowfinger giơ hai bàn tay lên, như thể làm một cái khung. “‘Không

phải bạn, nhưng dù sao chúng tôi cũng vẫn yêu bạn’.”

“Đểu nhỉ,” Hodges nhận xét.
“Thì rõ, nhưng nó kết thúc với thông điệp thể hiện tình yêu. Đó là yếu

tố khiến tấm thiệp bán chạy. Đầu tiên là cú chọc, sau đó là cái ôm. Còn về
mục đích của ông hôm nay, ông Hodges… hay tôi gọi ông là ngài Thanh
tra?”

“Bây giờ chỉ còn là ông thôi.”
“Tôi chưa nhận thấy có gì khác thường. Không thấy ai lượn lờ ngoài

những người đi tìm địa chỉ và chiếc xe bán kem sau giờ tan trường.”
Bowfinger nhướng mắt. “Chắc ông đã nghe đến phát chán ở chỗ bà
Melbourne rồi nhỉ?”

“À…”
“Bà ấy là một thành viên của NICAP,” Bowfinger nói. “Viết tắt của

Ủy ban Điều tra Quốc gia về các Hiện tượng Hàng không.”

“Các thứ về thời tiết ấy à? Về các cơn bão và các loại mây?”
“Chảo bay.” Bowfinger giơ tay lên trời. “Bà ấy cho rằng chúng nhởn

nhơ lẫn trong chúng ta.”

Hodges nói một câu mà bình thường sẽ chẳng bao giờ qua được kẽ

môi ông nếu như ông vẫn còn công tác và đang tiến hành một cuộc điều tra
chính thức. “Bà ấy nghĩ tay bán kem Mr. Tastey có thể là một kẻ ấu dâm.”

Bowfinger cười chảy cả nước mắt. “Ôi Chúa ơi,” ông ta nói. “Tay đó

đã ở khu này cả năm sáu năm nay rồi, lái cái xe tải nhỏ và leng keng mấy
cái chuông. Ông nghĩ hắn đã chén bao nhiêu củ ấu trong ngần ấy thời gian
rồi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.