TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 427

cục bông bụi. Ông kéo tấm vải phủ xuống và mẹ của Brady Hartsfield nằm
đó. Da bà ta trắng bệch như sáp, thấp thoáng một sắc xanh lợt lạt. Miệng bà
ta há hốc. Mắt bà ta, mờ đục và trừng trừng, đã bắt chặt vào hai hốc. Ông
nhấc một cánh tay lên, lay nhẹ, để nó rơi xuống. Giai đoạn cứng đờ đã đến
và đi.

“Nghe này, Jerome. Bác vừa tìm thấy bà Hartsfield. Bà ta chết rồi.”
“Ôi lạy Chúa.” Cái giọng mọi khi vẫn người lớn của Jerome lạc đi ở từ

cuối.

“Vậy bác đang…”
“Chờ chút.”
“Bác lại nói thế rồi.”
Hodges đặt điện thoại xuống chiếc bàn cạnh giường và kéo tấm vải

phủ xuống tận chân bà Hartsfield. Bà ta mặc pajama lụa màu xanh. Chiếc
áo loang lổ đầy những thứ nhìn như là bãi nôn và một chút máu, nhưng
không thấy có lỗ đạn hoặc vết thương do bị đâm. Mặt bà ta sưng phù,
nhưng không có dấu vết xung huyết hoặc bầm giập trên cổ. Hiện tượng
sưng chỉ là hành trình phân hủy từ từ của thần chết. Ông kéo áo bà ta lên đủ
để nhìn thấy bụng. Giống mặt bà ta, nó cũng hơi phồng, nhưng ông đánh
cược đó chỉ là chướng hơi. Ông ghé sát miệng bà ta, nhìn vào trong, và
thấy những gì đã lường trước: đờm nhầy vón cục trên lưỡi và những khe
trống giữa lợi và má bà ta. Ông suy đoán là bà ta uống say bí tỉ, nôn thốc
nôn tháo bữa ăn cuối cùng của mình, rồi ra đi như một ngôi sao nhạc rock.
Chỗ máu có thể từ cổ họng của bà ta. Hoặc một khối u dạ dày kịch phát.

Ông cầm điện thoại lên và nói, “Có thể hắn đã đầu độc bà ta, nhưng

khả năng bà ta tự gây ra cho mình thì nhiều hơn.”

“Rượu à?”
“Có thể. Không giải phẫu tử thi thì không thể xác định.”
“Bác muốn bọn cháu làm gì?”
“Ngồi yên.”
“Chúng ta vẫn không gọi cảnh sát sao?”
“Chưa.”
“Holly muốn nói chuyện với bác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.