Đúng là như vậy, và cả hai người họ đều chẳng lấy làm ngạc nhiên về
Olivia Trelawney. Chúa biết là họ đã từng gặp những người khác giống bà
ta. Những tên tội phạm chuyên nghiệp luôn chột dạ ngay cả khi chúng
không hề gây ra một hoặc nhiều tội ác mà chúng bị lôi vào để thẩm vấn,
bởi vì chúng biết thừa rằng mình có tội nào đó. Những công dân tử tế lại
không thể nào tin nổi đó là sự thật, và khi họ bị gọi lên thẩm vấn trước khi
truy tố, Hodges biết, rất hiếm khi là có liên quan đến súng đạn gì. Không,
thông thường là dính đến xe cộ. Tôi cứ tưởng mình đã cán qua một con
chó, họ khẳng định như vậy, và bất kể họ có nhìn thấy gì qua gương chiếu
hậu sau cú xóc nẩy kép khủng khiếp ấy, họ vẫn quả quyết tin là vậy.
Chỉ là một con chó.
“Tôi vẫn thấy băn khoăn,” Hodges nói. Thầm hy vọng là mình đang tỏ
ra nghĩ ngợi thay vì giục giã.
“Thôi nào, Bill. Anh cũng thấy những gì tôi thấy mà, và bất kỳ lúc nào
anh cần một cuộc tái khởi động, anh có thể ghé qua đồn và xem những bức
ảnh.”
“Tôi biết mà.”
Những hợp âm đầu tiên của bản “Nighton Bald Mountain” vang lên từ
túi chiếc áo khoác hiệu Men’s Warehouse của Pete. Anh ta móc điện thoại
ra, nhìn nó, và nói, “Tôi phải nghe điện thoại đã.”
Hodges phác một cử chỉ xin-cứ-tự-nhiên.
“A lô?” Pete nghe máy. Mắt anh ta mở to, rồi anh ta đứng bật dậy
nhanh đến nỗi chiếc ghế suýt đổ nhào. “Gì cơ?”
Những thực khách khác ngừng ăn và nhìn quanh. Hodges chăm chú
nhìn.
“Đúng rồi… đúng rồi! Tôi sẽ tới đó ngay. Sao cơ? Đúng rồi, đúng rồi,
được rồi. Đừng chờ, cứ đi đi.”
Anh ta đóng gập điện thoại và ngồi xuống. Anh ta đột nhiên sáng bừng
lên rạng rỡ, và trong khoảnh khắc đó Hodges ghen tị với anh ta khủng
khiếp.
“Tôi phải đi ăn với anh thường xuyên hơn mới được, Bill. Anh đúng là
bùa may mắn của tôi, trước giờ vẫn thế. Chúng ta nói về điều gì là y như