TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 76

nóng lại trong lò. (Mặc dù bây giờ mẹ tôi ăn ít lắm, tất nhiên rồi. Vì bị
đau.) Bà Trelawney cho họ biết là bao giờ bà ta cũng căn các chuyến đi tối
thứ Năm của mình để đến nơi sau bảy giờ, vì đó là thời điểm bắt đầu cho
đỗ xe cả đêm, và hầu hết các khoảng trống bên đường còn bỏ không. “Tôi
không đỗ song song đâu. Tôi chịu không làm nổi.”

“Thế còn cái garage ở cuối phố thì sao?” Hodges hỏi.
Bà ta nhìn Hodges như thể ông bị điên. “Đỗ xe qua đêm ở đó tốn mười

sáu đô la. Đỗ xe ngoài đường thì miễn phí.”

Pete vẫn đang cầm chìa khóa, mặc dù anh ta chưa nói với bà

Trelawney là họ sẽ mang nó đi. Bà dừng lại ở Birch Hill và đặt đồ ăn mang
về cho bà và mẹ mình tại… Anh ta kiểm tra sổ ghi chép. “B’hai.”

“Không, tôi đặt trước. Từ nhà tôi đường Lilac. Bao giờ họ cũng vui

khi nghe tôi gọi điện. Tôi là một khách hàng lâu năm quan trọng. Tối hôm
qua thì là món kookoo sabzi cho mẹ - đó là món trứng ốp thảo mộc với rau
chân vịt và rau mùi tây - và món gheymeh cho tôi. Gheymeh là món hầm
rất ngon với đậu, khoai tây và nấm. Rất dễ chịu cho dạ dày.” Bà ta dựng
thẳng cổ váy. Tôi bị trào ngược dạ dày rất nặng từ hồi còn thanh niên. “Phải
học cách sống chung với lũ thôi.”

“Tôi đoán đồ ăn bà đặt…” Hodges bắt đầu.
“Và món sholeh zard tráng miệng,” bà ta bổ sung. “Đó là món chè gạo

với quế. Và nhụy hoa nghệ tây.” Bà ta nhoẻn cười ngượng ngập theo kiểu
lạ lùng của mình. Giống như cái thói dựng thẳng cổ thuyền của váy, kiểu
cười ấy cũng là một đặc trưng kiểu cách Trelawney mà họ sẽ rất quen
thuộc. “Chính nhụy hoa nghệ tây là thứ khiến nó trở nên đặc biệt. Ngay cả
mẹ tôi bao giờ cũng ăn sholeh zard.”

“Nghe ngon quá,” Hodges nói. “Và đồ ăn bà đặt, chúng được cho vào

hộp và để sẵn khi ba đến đó?”

“Vâng.”
“Một hộp?”
“Ồ không, ba.”
“Trong một chiếc túi?”
“Không, chỉ có những chiếc hộp thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.