TÊN SÁT NHÂN MERCEDES - Trang 9

Gã đưa chiếc tã và lọ kem thoa vào trong. Cái túi ngủ bắt đầu xoắn

vặn và lùng nhùng. Thoạt đầu tiếng khóc càng dữ hơn. Từ một trong những
đoạn gấp khúc tít phía dưới, lọt thỏm trong làn sương mỗi lúc một dày đặc,
ai đó nói, “Cô không cho nó ngậm mồm vào được à?” Một giọng khác đế
vào, “Ai đấy phải gọi Bảo trợ xã hội mới được.”

Augie chờ đợi, chăm chú nhìn cái túi ngủ. Cuối cùng nó cũng ngừng

lục sục và một bàn tay thò ra, cầm một chiếc tã. “Anh cho nó vào trong túi
được không? Có một cái túi nylon để đựng đồ bẩn.” Cô nhìn gã như một
con chuột chũi từ trong hang nhìn ra. “Đừng lo, không phải đồ ị ra đâu, chỉ
là tè thôi.”

Augie cầm cái tã, cho nó vào trong hai nylon (có chữ COSTCO in ở

bên), rồi kéo khóa đóng cái túi bỉm tã lại. Tiếng khóc từ bên trong cái túi
ngủ (cơ man này là túi, gã thầm nghĩ) tiếp tục cỡ khoảng một phút, rồi đột
ngột im bặt khi Patti bắt đầu bú trong bãi đỗ xe của City Center. Từ phía
trên dãy cửa phải sáu tiếng nữa mới mở, cái băng rôn kêu soạt đúng một
tiếng não ruột. BẢO ĐẢM 1000 VIỆC LÀM!

Chắc chắn rồi, Augie nghĩ. Với cả, bạn không thể bị AIDS nếu bạn

nạp nhiều vitamin C.

Hai mươi phút trôi qua. Thêm những chiếc xe đi lên dốc từ phố

Marlborough. Thêm người đứng vào hàng. Augie nhẩm tính hẳn phải có
đến bốn trăm người đang đứng chờ sẵn. Với tốc độ này, chắc phải có đến
hai nghìn người khi cửa mở lúc chín giờ, mà đấy mới chỉ là ước tính khiêm
tốn nhất.

Nếu có người bảo mình làm thợ chiên đồ ở MCDONALD’S, liệu mình

có làm không?

Có lẽ.
Vậy còn làm người chào khách siêu thị Walmart thì sao?
Úi giời lại chẳng vồ lấy ngay ấy chứ. Cười toét miệng và Hôm nay

ông bà thế nào? Augie nghĩ gã có thể chộp lấy một công việc chào khách
ngay tức thì.

Mình là người giỏi giao tiếp cơ mà, gã nghĩ bụng. Và bật cười.
Từ chiếc túi: “Có gì buồn cười à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.