TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 203

đủ loại bút sậy và những dao chuốt bút có cán san hô, chứng tỏ rằng ông ta
có thể trả công hậu hĩ.

"Bây giờ hãy vẽ Thần chết cho ta," ông già nói.

"Tôi không thể vẽ Thần chết nếu chưa một lần trong đời thấy được một

bức tranh Thần chết," nhà tiểu họa tài hoa, kẻ mà ngay sau đó sẽ vẽ bức
tranh này, liền nói.

"Đâu phải lúc nào anh cũng phải thấy một bức minh họa về một thứ nào

đó thì mới vẽ lại được," ông già lịch thiệp và nhiệt tình kia phản đối.

"Phải, có lẽ không," nhà tiểu họa bậc thầy nói. "Nhưng nếu muốn bức

tranh đó được hoàn hảo, theo cách những bậc thầy ngày xưa đã làm, thì nó
phải được vẽ hàng ngàn lần trước khi tôi thử vẽ nó. Cho dù nhà tiểu họa có
tài hoa đến đâu đi nữa, thì khi lần đầu tiên vẽ một vật nào đó, anh ta sẽ thể
hiện nó như một thợ học việc, mà tôi thì không bao giờ làm được như vậy.
Tôi không thể dẹp tài hoa của tôi sang một bên khi minh họa Thần chết;
điều này tương đương với việc tự sát."

" Một cái chết như thế có thể khiến anh tiếp cận đề tài," ông già châm

biếm.

"Không phải kinh nghiệm về một chủ đề mới làm cho chúng tôi trở

thành những bậc thầy, chuyện trải nghiệm không hề biến chúng tôi thành
những bậc thầy."

"Vậy một sự lão luyện như thế tất phải quen thuộc với Thần chết."

Theo kiểu đó, họ bước vào một cuộc nói chuyện cao siêu đầy những ám

chỉ, ẩn dụ, chơi chữ, lối nói mơ hồ và những lời bóng gió, phù hợp với
những nhà tiểu họa vốn kính trọng cả những bậc thầy cũ cũng như tài năng
của chính họ. Vì sự hiện hữu của tôi là đề tài của cuộc bàn cãi, nên tôi chú ý
lắng nghe cuộc nói chuyện, toàn bộ câu chuyện, tôi biết sẽ làm chán tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.