TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 205

Lão già ranh ma và đầy tính toán vốn muốn lôi cuốn chàng trai trẻ này

đã nắm bắt được mùi hăm hở của chàng trai. Trong phòng tối lão già dán
mắt mình, vốn lấp lánh trong ánh đèn dầu leo lét, vào chàng trai có bàn tay
tài hoa.

"Thần chết, nhân vật được dân Venice vẽ theo hình dạng con người, với

chúng ta lại là một thiên sứ giống như Azrael," ông ta nói. "Phải, trong hình
dạng con người. Giống như Gabriel, vị thiên sứ xuất hiện dưới lốt người
phàm khi truyền Lời Thiêng cho đấng Tiên tri của chúng ta. Anh hiểu mà,
phải không?"

Tôi nhận ra rằng chàng họa sĩ trẻ, người mà Allah đã phú cho tài năng

đáng kinh ngạc, đang nóng ruột muốn vẽ tôi, bởi lão già quỷ quyệt đã thành
công trong việc kích thích anh ta bằng ý tưởng quỷ quái này: Những gì
chúng ta tha thiết mong muốn là vẽ một thứ gì mà chúng ta chưa biết với tất
cả sự tối tăm của nó, Chứ không phải cái chúng ta đã biết với tất cả ánh
sáng của nó.

"Tôi không hề quen thuộc với Thần chết chút nào." nhà tiểu họa nói.

"Tất cả chúng ta đều biết Thần chết," ông già nói.

"Chúng ta sợ nó, nhưng chúng ta không biết nó."

"Vậy công việc của anh là vẽ nỗi sợ đó," ông già nói.

Vậy là anh ta sắp tạo ra tôi. Gáy của nhà tiểu họa bậc thầy vĩ đại này

ngứa ran; bắp thịt tay anh ta đang căng lên và những ngón tay anh ta thèm
khát một cây bút sậy. Nhưng, bởi vì anh ta là kẻ thực tài nhất trong các bậc
thầy vĩ đại đích thực, nên anh ta cố kiềm chế mình, biết rằng sự căng thẳng
này sẽ làm sâu đậm hơn tình yêu nghệ thuật trong tâm hồn anh ta.

Lão già khôn ngoan này hiểu điều gì đang xảy ra, và tìm cách truyền

cảm hứng cho chàng trai trong việc thể hiện tôi, mà ông ta chắc chắn sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.