TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 204

những nhà tiểu họa lỗi lạc của chúng ta trong quán cà phê tuyệt vời này.
Cho phép tôi nói rằng cuộc bàn luận đã tới đỉnh điểm khi chạm đến vấn đề
sau:

"Có phải thước đo tài năng của nhà tiểu họa là khả năng vẽ mọi thứ với

cùng một mức độ hoàn hảo như những bậc thầy vĩ đại hay đấy là khả năng
đưa vào bức tranh một chủ đề mà không ai khác có thể thấy?" Nhà minh
họa tài hoa thông minh đó hỏi, và dù bản thân anh ta biết rõ câu trả lời cho
vấn đề này, nhưng anh ta vẫn rất dè dặt.

"Người Venice đánh giá tài năng của nhà tiểu họa qua khả năng phát

hiện chủ đề và những kỹ thuật mới mà trước đó chưa ai sử dụng," ông già
ngạo mạn khẳng định.

"Người Venice chết theo kiểu người Venice." nhà minh họa mà sau đó

vẽ tôi nói.

"Mọi cái chết của chúng ta đều giống nhau." ông già nói.

"Truyền thuyết và hội họa kể lại con người khác nhau như thế nào, chứ

không phải cơn người giống nhau như thế nào," nhà minh họa thông minh
nói. "Nhà tiểu họa bậc thầy đạt được sự lão luyện bằng cách vẽ những
truyền thuyết độc đáo như thể chúng ta đã quen thuộc với chúng."

Theo cách đó, cuộc nói chuyện chuyển sang những khác biệt giữa cái

chết của người Venice và người Ottoman, sang Thiên sứ của Thần chết và
những thiên sứ khác của Allah, và chuyện tại sao không thể đánh giá họ
theo tiêu chuẩn nghệ thuật của bọn ngoại giáo. Bậc thầy trẻ tuổi, người hiện
đang nhìn tôi với đôi mắt đẹp trong quán cà phê thân yêu này của chúng ta,
thấy bối rối trước những lời nghiêm trọng này, hai bàn tay anh ta trở nên
bồn chồn, anh ta khao khát vẽ tôi, tuy anh ta chưa nghĩ ra tôi là loại thực thể
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.