TÊN TÔI LÀ ĐỎ - Trang 612

chúng ta, nhưng ông chưa một lần sỉ nhục chúng ta. Ôi, những người anh
em của tôi, chúng ta đã phạm sai lầm lớn khi phản bội thầy ấy."

Tôi mỉm cười với những người anh em hiện đang tập trung chú ý vào

đôi mắt tôi, lắng nghe tôi như thể tôi đang hấp hối. Giống như một người
sắp chết, tôi thấy chúng ngày càng mờ dần và biến khỏi mắt tôi.

"Tôi đã giết Enishte của anh vì hai lý do. Thứ nhất, bởi vì ông ta đã trơ

trẽn buộc Thầy Osman bắt chước Sebastiano, nghệ sĩ Venice. Thứ hai, bởi
vì trong một phút yếu lòng, tôi đã hạ mình hỏi ông ta liệu tôi có phong cách
của riêng tôi không."

"Ông ta trả lời sao?"

"Có vẻ như tôi có một phong cách. Những dĩ nhiên theo ông ta, đây

không phải là một sự lăng mạ. Tôi nhớ mình đã tự hỏi, trong nỗi xấu hổ,
liệu đây có thực là một lời ca ngợi hay không: Tôi xem phong cách như một
kiểu mất gốc và ô nhục, nhưng nỗi nghi ngờ đang ăn mòn tôi. Tôi chẳng
muốn dính líu gì với phong cách, nhưng Quỷ sứ đang cám dỗ tôi và hơn
nữa, tôi tò mò."

"Mỗi người đều thầm ao ước có một phong cách," Siyah nói một cách

khôn ngoan. "Mỗi người cũng ao ước mình được vẽ chân dung, như Đức
vua ao ước vậy."

"Điều đau khổ này không thể cưỡng lại được sao?" tôi nói. "Khi tai họa

này lan truyền, sẽ không có ai trong chúng ta chống chọi được những
phương pháp của người Âu."

Tuy nhiên không ai lắng nghe tôi. Siyah đang kể lại câu chuyện về một

tù trưởng Thổ Nhĩ Kỳ u uất bị lưu đày mười hai năm đến Trung Hoa vì ông
ta đã vội biểu lộ tình yêu của mình dành cho con gái của nhà vua. Vì không
có chân dung của người mình yêu, người mà ông ta mơ tưởng tới trong suốt
mười hai năm đó, ông ta đã quên khuôn mặt nàng giữa bao mỹ nữ Trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.