THÁC LŨ - Trang 159

15.

Lúc đó là mười một giờ đêm, theo giờ Philippines, khi Pitt và

Giordino rời khỏi chiếc máy bay thương mại từ Seattle, đi qua bộ phận thuế
quan và vào hành lang chính của trạm đến tại Phi trường quốc tế Ninoy
Aquino. Lúc tách khỏi đám đông, họ thấy một người đàn ông cầm một tấm
bìa có chữ viết nguệch ngoạc. Những áp phích trên tay những người di đón
thường ghi tên người đến. Nhưng tấm bìa này chỉ có một chữ SMITH.

Anh ta là một người đàn ông bự con và thô kệch, có lẽ anh ta từng là

một vận động viên cử tạ tại Thế vận hội, nhưng có thể anh ta đã trở nên bèo
nhèo và cái bụng đã phát triển thành một trái dưa hấu quá khổ. Cái cơ thể
đó vòng xuống và trên một cái quần dài dơ bẩn với một sợi dây nịt căng
cứng. Gương mặt đầy những vết sẹo, kết quả của hàng chục lần chiến đấu
và sống mũi đồ sộ cong như một cái móc của anh ta bị đấm gãy thường
xuyên đến nỗi nó vẹo qua một bên vắt qua gò má trái. Râu mọc lởm chởm
che cặp môi và cằm. Rất khó nói cặp mắt đầy những gân máu của anh ta là
do rượu chè be bét hay vì thiếu ngủ. Mái tóc màu đen như dán dính trên đầu
giống như một loại nón chỏm các ông già hay đội trong nhà. Và hai hàm
răng khập khiễng vàng ệch. Những cơ bắp trên hai cánh tay trước có vẻ lớn
và căng một cách khác thường so với những phần khác của cơ thể và đầy
những vết xăm. Anh ta đội một cái nón lưỡi trai ố bẩn của những người lái
du thuyền và một bộ áo liền quần cũng bẩn không kém. “Tôi ớn lạnh tới
xương”, Giordino lẩm bẩm, “trông anh ta chẳng khác gì ác quỉ”.

Pitt bước thẳng tới chỗ người đàn ông bẩn thỉu và nói, “Rất vui vì ông

đã đón chúng tôi, thưa ông Smith”.

“Rất vui được đưa các ông lên tàu”, Smith nói với một nụ cười cởi

mở. “Thuyền trưởng đang đợi các ông”.

Chỉ mang theo vài quần áo lót, đồ dùng vệ sinh cá nhân, quần dài và

sơ mi làm việc, và tất cả được dồn vào hai cái túi đi đường, nên Pitt và
Giordino chẳng có lý do gì chờ đợi tại nơi gửi hành lý. Họ theo sau Smith
và rời khỏi trạm đến để vào khu đậu xe của phi trường. Smith dừng lại tại
một xe van hiệu Toyota, trông như nó đã dành trọn cuộc đời mình để chạy
quanh rặng núi Hy Mã Lạp Sơn, phân nửa số cửa sổ đã bị vỡ và được đóng
hờ bằng những tấm ván. Nước sơn đã mòn đến tận lớp sơn lót, bảng điều
khiển rỉ sét khắp nơi. Pitt quan sát những lốp xe rất bám mặt đường của nó
và lắng nghe với vẻ quan tâm tiếng gầm của một động cơ đầy uy lực của nó
lúc nó đột ngột kích hỏa khi Smith nhấn nút khởi động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.