THÁC LŨ - Trang 179

nằm dưới đường mớn nước của chiếc tàu dẫn vào bờ, hoặc thậm chí có thể
là một tàu ngầm”.

Cabrillo gõ cái tẩu thuốc lên lan can tàu, nhìn theo lúc tro thuốc rơi

xuống mặt nước trong cảng. Rồi anh nhìn qua mặt nước với dáng nghĩ ngợi
về phía chiếc tàu từng là niềm hãnh diện một thời của những du khách Mỹ.
Phần cấu trúc thượng tầng và hai ống khói ngạo nghễ bóng loáng sáng rực
như một đạo cụ điện ảnh. Lúc anh lên tiếng, giọng nói trở nên trầm trọng và
chậm rãi. “Ông đã nhìn thấy tất cả, tôi thừa nhận, rằng nếu có điều gì đó
chuệch choạc, chẳng hạn một rủi ro nhỏ, một chi tiết bị bỏ sót, và các ông bị
chính phủ Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa phát hiện, các ông sẽ bị xử lý
thích đáng đấy”.

“Như bị tra khảo rồi bị đem bắn bỏ”, Giordino nói.
Cabrillo gật đầu. “Và không một ai trong chính phủ chúng ta chịu cất

công nhấc một ngón tay nhỏ nhắn của họ lên để ngăn chận vụ hành quyết”.

“Al và tôi hoàn toàn biết rõ những hậu quả”, Pitt nói, “nhưng ông bị

đặt vào tình huống hiểm nghèo phải mạo hiểm toàn bộ thủy thủ đoàn và
chiếc tàu của ông. Tôi sẽ không phí một giây nào của ông, nếu ông muốn
ném chúng tôi vào trong vịnh và rời khỏi lúc mặt trời lặn”.

Cabrillo nhìn Pitt và mỉm cười lém lỉnh. “Ông nói nghiêm chỉnh chứ

? Bỏ các ông lại à ? Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Chắc chắn
không bao giờ, khi một số tiền kếch sù của một chính phủ bí mật nào đó sẽ
được trả cho tôi và thủy thủ đoàn. Theo tôi, vụ này đâu có nguy hiểm bằng
tổ chức cướp một ngân hàng”.

“Hơn bảy con số ?” Pitt hỏi.
“Giống tám hơn”, Cabrillo trả lời, rồi nói ra một món thù lao trên

mười triệu đô la.

Giordino nhìn Pitt ra vẻ buồn rầu. “Khi tôi nghĩ đến những gì đồng

lương đáng thương của chúng ta từ NUMA mang lại, tôi không thể không
tự hỏi chúng ta đã sai lầm từ chỗ nào”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.