bóng đêm lạnh lẽo. Những sợi cáp giữ ống khói to lớn theo kiểu cổ điển của
chiếc tàu kêu răng rắc dưới sức căng, rồi nó rơi xuống với một đường gãy
rộng hoác. Nước đã dâng lên ngang tới chiếc xuồng cứu sinh, và những
phao nổi của nó nâng nó lên trên mặt nước. Quang cảnh sau cùng ông
Gallagher nhìn thấy từ thuyền trưởng Hunt là nước sôi sục trồi qua những
cánh cửa buồng lái và cuộn tròn quanh hai ống chân ông. Vì đã quyết định
đi theo chiếc tàu của mình, ông bấu chặt bánh lái và đứng im lìm như đã
hóa đá.
Ông Gallagher có cảm giác như tất cả đang bị treo lơ lửng trong thời
gian. Cảm giác chờ đợi chiếc tàu chìm xuống bên dưới họ có vẻ như kéo dài
vô tận, dù nó chỉ xảy ra trong vài giây. Rồi chiếc xuồng được tự do và nó
được ném mạnh vào khối nước lạnh giá.
Tiếng gào thét cầu cứu bằng ngôn ngữ Quan Thoại và Quảng Đông
của đám thủy thủ Trung Hoa vọng lại đều không được đáp ứng. Những lời
cầu nguyện cuối cùng dành cho người thân và bạn bè từ từ nhỏ dần giữa
những ngọn sóng bạc đầu và đáy sâu của chúng, rồi tan biển vào cơn giận
dữ của những trận gió. Không có chuyện giải cứu. Không một chiếc tàu gần
đó để chứng kiến cảnh họ biến mất khỏi màn hình ra-đa, và không có lời
kêu cứu nào được gửi đi. Ông Gallagher và Katie nhìn sự việc xảy ra với
cảm giác kinh hoàng lúc mũi tàu ngóc lên mỗi lúc một cao hơn, như thể nó
cào cấu vào bầu trời giông bão. Nó treo lơ lửng như thế gần một phút, phần
cấu trúc thượng tầng phủ đầy băng tuyết của nó trông như một con quỉ hiện
hình. Rồi nó bỏ cuộc và trượt xuống dưới khối nước đen đúa. Chiếc tàu
Công Chúa Dou Wan không còn nữa.
“Đi rồi”, Tướng Hui lẩm bẩm, giọng ông ta chìm vào trận bão. “Tất
cả đều đi rồi”. Ông ta chăm chú nhìn vào nơi chiếc tàu còn nổi lúc này,
hoàn toàn không tin vào đôi mắt mình.
“Phải rúc vào nhau để gom thân nhiệt của ba cơ thể chống lại cái
lạnh khủng khiếp”, ông Gallagher nói. “Nếu chúng ta có thể giữ ấm đến
sáng mai, hy vọng chúng ta có cơ may được cứu”.
Bị vây bọc bởi bóng ma của cái chết và cảm giác khủng khiếp của sự
cô độc trống trải, chiếc xuồng và những hành khách đáng thương của nó bị
nuốt chửng bởi bóng đêm cay đắng lạnh lẽo và cơn giận không dứt của trận
bão tuyết.
***
Đến sáng sớm hôm sau, những đợt sóng hiểm ác vẫn nhồi ném chiếc
xuồng nhỏ bé. Bóng đen của đêm dọn đường cho một bầu trời xám xịt ma