THÁC LŨ - Trang 251

hơn ba ki-lô-mét. Những tòa nhà màu vàng đã đổi sang màu cam dưới ánh
sáng mặt trời lặn. Nhưng với hai chiếc tàu, những cầu tàu dài, trông có vẻ
trống trơn. “Chúng ta đang giao dịch với một kẻ không dám đặt cược lên
một con ngựa với tỉ số ăn thua chênh lệch quá lớn. Chắc chắn Shang phải
có một biện pháp điên rồ khi bỏ ra trên một tỉ đô la để triển khai một trạm
đến cuối cùng dành cho việc buôn bán liên đại dương tại một miền đất
không thực tế như thế".

“Tôi mong có ai đó soi sáng cho tôi biết đó là cái gì”, ông Montaigne

chua chát nói, “vì tôi chẳng thấy đầu mối nào cả”.

“Tuy nhiên, Sungari lại có thêm xa lộ Chín mươi của bang và đường

xe lửa Nam Thái Bình Dương”, ông Gunn chỉ ra ngoài.

“Không đúng”, ông Montaigne khịt mũi, “Hiện nay chẳng có thêm gì

cả. Qin Shang đã từ chối xây dựng một kết nối với đường xe lửa chính và
làm con đường dẫn tới xa lộ. Hắn nói hắn đã làm đủ rồi. Hắn nhấn mạnh
rằng chính phủ bang và liên bang phải xây dựng thêm vào mạng lưới vận
chuyển của hắn. Nhưng vì sự lo âu của cử tri và sự hạn chế ngân sách mới,
các viên chức của bang đang tỏ ra rất bất mãn”.

Ông Gunn quay lại và nhìn ông Montaigne với vẻ bối rối. “Không có

các phương tiện vận tải đường bộ vào ra Sungari à ? Điên thật”.

Ông Montaigne gật đầu về phía hình ảnh ba chiều. “Hãy nhìn kỹ màn

trình diễn thú vị của ông xem. Ông có thấy con đường chính nào dẫn đến xa
lộ Chín mươi phía bắc hoặc đường nhánh xe lửa nào nối liền với hệ thống
đường sắt Nam Thái Bình Dương không. Con đường thủy Intracoastal dài
vài ki-lô- mét về phía bắc, nhưng nó được sử dụng hầu hết cho những tàu
du lịch và những tàu bè chở hàng”.

Ông Gunn quan sát gần hình chiếu và nhận thấy phương tiện vận

chuyển hàng hóa trên sông Atchafalaya về phía bắc chỉ là những chiếc bè.
Toàn bộ cảng sông bị vây bọc bởi đầm lầy. “Thật diên rồ. Làm sao hắn có
thể xây dựng và triển khai một phức hợp khổng lồ như thế mà không có
những công trình đường bộ dành cho xe tại, và đường sắt để chở vật liệu
xây dựng đến chứ ?”

“Không có vật liệu đến từ Hoa Kỳ. Thực sự mọi thứ ông thấy đều

được chở tới trên những chiếc tàu vượt đại dương của Tập đoàn Hàng hải
Qin Shang. Những vật liệu xây dựng, những trang thiết bị, tất cả đều đến từ
Trung Quốc, kể cả những kỹ sư, quản đốc và công nhân. Không có người
Mỹ, người Nhật hoặc người Âu châu nào được đặt bàn tay lên sự phát triển
của Sungari. Thứ vật liệu duy nhất không đến từ Trung Quốc là đất được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.