THÁC LŨ - Trang 32

“Ông có giấy phép câu cá rồi chứ ?”
“Không, nhưng tôi cá là ông sẽ được yêu cầu gửi cho tôi một giấy

phép cho mà xem”.

“Cư trú trong bang Washington phải không ?”
“Không”.
Người bán tạp hóa kéo một ngăn tủ dưới quầy hàng và đưa cho người

lạ một cây bút. “Chỉ cần ghi đầy đủ vào những khoảng trống. Tôi sẽ tính
tiền những thứ ông mua”.

Với lỗ tai sành sỏi của ông Colburn, giọng nói của người lạ thuộc

miền tây nam. “Trứng mới đấy, từ thành phố chở đến. Cũng có trứng đóng
hộp đã hấp chín của Nhà hàng Shamus O’Malley. Và cá hồi hun khói và thịt
nai sừng tẩm ngon như đến từ thiên đàng ấy chứ”.

Sau gần mười lăm phút, cái giỏ đã đầy và được đặt trên quầy hàng,

cạnh một bàn tính cổ bằng đồng. Thay vì chọn lựa những thực phẩm đóng
hộp thường thấy ở hầu hết ngư phủ, cái giỏ đầy ắp với phần lớn là rau củ và
trái cây.

“Chắc ông dự tính lưu lại một thời gian”, ông Colbum nói.
“Một người bạn cũ của gia đình cho mượn túp lều trên hồ của anh ấy.

Có lẽ ông biết anh bạn tôi. Tên anh ấy là Sam Foley”.

“Tôi biết Sam đã hai mươi năm. Căn lều của cậu ta là nơi duy nhất

bọn Trung Hoa đáng ghét đó không động tới”, ông Colburn làu bàu. “Cũng
tốt. Nếu Sam bán nó, sẽ không có chỗ cho những người câu cá neo những
xuồng câu của họ trên hồ”.

“Tôi tự hỏi vì sao hầu hết những túp lều đều có vẻ tàn tạ và bị bỏ phế.

Tất cả, trừ tòa nhà trông có vẻ kỳ cục đó. Tòa nhà tại phía bắc hồ nước, đối
diện với cửa con sông nhỏ chảy về hướng tây ấy mà”.

Ông Colburn nói, vừa ghi số tiền bán hàng vào sổ thu ngân. “Từng là

xưởng cá đóng hộp vào những năm bốn mươi, cho đến khi công ty đóng
cửa. Gã Tàu mua nó với cái giá rất rẻ, rồi sửa chữa lại thành lâu đài tráng lệ.
Thậm chí có cả một sân golf chín lỗ. Sau đó, hắn tiếp tục mua tất cả những
bất động sản nhỏ trước mặt hồ. Bạn ông, Sam Foley, là ngoại lệ duy nhất”.

“Có vẻ như một nửa cư dân bang Washington và British Columbia

đều là người Trung Hoa”, người lạ bình luận.

“Người Trung Hoa đã tràn vào vùng tây bắc Thái Bình Dương như

một cơn lũ từ khi nhà nước Cộng sản thu hồi Hồng Kông. Họ đã sở hữu
phân nửa Seattle và hầu hết Vancouver. Không biết cư dân ở đó sẽ trông
giống cái gì trong năm mươi năm nữa”. Ông Colbum dừng lại và gạt cái cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.