THÁC LŨ - Trang 344

được cắt ra và đánh bóng từ những cánh cửa sập của những chiếc tàu cũ
cũng cho thấy sự chia sẻ những vết cháy do tàn thuốc tạo ra. Những cái ghế
của những thuyền trưởng mệt mỏi trông nham nhở với những miếng vá để
che những chỗ rách vì những vụ đánh nhau. Che kín những bức tường là
những tấm biển kim loại rỉ sét quảng cáo đủ thứ thập vật, từ loại bia Aunt
Bea đến rượu uýt-ki Old South, đến lều cắm trại Goober’s. Tất cả đều được
rắc tiêu bởi những vết đầu đạn loang lổ xảy ra lúc này lúc khác. Không thấy
dấu vết một lọại bia được cải thiện hiện đại của những hãng bia trong vùng.
Những giá kệ phía sau quầy bar chứa gần một trăm nhãn hiệu khác nhau
của các loại rượu, một số được sản xuất tại địa phương, trông như chúng đã
ngẫu nhiên bị đóng lên vách trong thời Nội chiến. Quầy rượu được lấy từ
một chiếc tàu đánh cá phế thải.

Khách hàng là một pha trộn gồm những ngư phủ, công nhân đóng tàu

địa phương và thợ xây dựng. Họ là những người thô lỗ. Đây là địa phận của
người Cajuns (con cháu người Acadia lai Pháp) và đa số nói tiếng Pháp.
Hai con chó to lớn khịt mũi một cách hòa bình dưới gầm một cái bàn trống.
Ít nhất có ba chục đàn ông đang có mặt trong quán, không có bóng dáng
phụ nữ, thậm chí một cô hầu rượu. Mọi thứ thức uống đều do người pha chế
rượu phục vụ. Không có chuyện dùng ly. Chỉ có một hầu bàn trông như một
võ sĩ đô vật biểu diễn vào những tối Thứ Năm tại võ đài địa phương lo việc
phục vụ thức ăn.

“Cậu nghĩ sao ?” Pitt hỏi Giordino.
“Đến bây giờ tôi mới biết nơi lũ gián già tìm đến để tự sát”.
“Phải nhớ cười ruồi và gọi ‘ngài* với bất kỳ ai trong đám người thô

lỗ này đến hỏi giờ cậu đấy”.

“Đây có lẽ là nơi cuối cùng tôi phải đánh nhau”.
“May mà chúng ta không ăn mặc như du khách vừa rời khỏi một

chiếc tàu du lịch”, Pitt nói, vừa nhìn lại bộ quần áo làm việc lấm lem và vá
nhiều chỗ do thủy thủ tàu Marine Denizen đã tạo ra cho anh và Giordino.
“Dù sao tôi nghĩ điều này cũng chẳng tạo sự khác biệt gì. Chúng biết chúng
ta không thuộc giới cặn bã vì cái mùi sạch sẽ toát ra từ chúng ta”.

“Tôi biết mình đã phạm sai lầm vì đã tắm trong tháng trước”,

Giordino pha trò.

Pitt chỉ về phía một bàn trống. “Chúng ta ăn tối chứ ?”
“Ừ, vậy di”, Giordino kéo một cái ghế và ngồi xuống.
Sau hai mươi phút không được phục vụ, Giordino ngáp và nói. “Hình

như gã bồi bàn của chúng ta bận trau chuốt kỹ thuật chuyên môn bằng cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.