THÁC LŨ - Trang 374

“Mẹ kiếp !” Giordino hét lớn. “Cậu vẫn còn sống !”
“Mẹ kiếp nếu tôi không còn sống”, Pitt hét trả, rồi cười khùng khục.
“Nhân danh Chúa, bằng cách nào cậu làm được chuyện đó chứ ?”
“Chỉ may mắn thôi mà. Sau khi tôi ném cái bình khí lặn của tôi vào

chân vịt chiếc xe nệm đang quay tít và lặn xuống dưới cái phao của nó,
đúng là một hành động ngốc nghếch, tôi bơi chưa được ba mét thì bình khí
phát nổ. Cú nổ dội ra ngoài, đập vào những bình chứa nhiên liệu của chiếc
xe phát hỏa cháy bùng lên trên. Tôi vẫn chưa bị thương cho đến khi sức
chấn động làm tổn thương nội tạng của tôi. Tôi bị ném xuống lớp bùn dưới
đáy con kênh, làm giảm bớt sức va chạm. Đúng là một phép lạ khi màng
nhĩ của tôi không bị vỡ. Tai tôi bây giờ vẫn còn ù. Tôi đau nhức tại nơi nào
cũng không rõ. Mỗi phân vuông trên thân thể tôi chắc phải bầm tím cả. Mọi
thứ trở nên mơ hồ và rối rắm. Tôi bị nện đến đổ bệnh mất một lúc, nhưng
lại nhanh chóng hồi phục khi tôi thở bằng dụng cụ điều hòa khí thở và nhận
ra tôi đã phun ra một ngụm nước bùn sình. Tôi nổi lên bằng cách thả lỏng
thân thể, chờ hồn và xác tìm lại nhau cho tới khi tôi nhìn thấy những bong
bóng khí của cậu hiện ra bên cạnh.

“Tôi đã nghĩ chắc lần này phải mua quan tài cho cậu đấy”, Giordino

cười.

“Thì tôi cũng vậy”, Pitt thừa nhận. Anh rà những ngón tay lên mũi và

môi trên bị rách. “Có vật gì đó đập vào mặt lúc tôi bị ném xuồng đáy
kênh..” Anh nín ngang và nhăn nhó. “Gãy rồi. Sống mũi tôi gãy rồi. Lần
đầu đấy”.

Giordino gật đầu về phía quang cảnh bị tàn phá. Tòa nhà gỗ đã biến

thành một chảo lửa. “Có bao giờ cậu xác định được ai đó trong giòng họ
cậu đã di truyền quyền lực mầu nhiệm về tài năng phá hoại cho cậu không
?”

“Tôi không biết vị tổ tiên nào của tôi mắc chứng thích đốt nhà cả”.
Có ba gã nhân viên an ninh vẫn còn sống. Một gã từ tòa nhà lao ra

ngoài, khói cuộn lên từ những lỗ cháy âm ỉ sau lưng bộ đồng phục của hắn;
gã thứ nhì nằm sửng sốt trên mép con kênh, đầu lắc lư, hai bàn tay cụp lại
đè lên hai lỗ tai đã vỡ màng nhĩ; gã thứ ba loay hoay trên mặt nước kênh.
Bốn cái xác nổi lên trong vùng nước đang cháy bốc thành ngọn. Những tên
khác đều biến mất. Rồi gã còn sống thứ ba leo lên bờ kênh, đứng đờ ra
trong cơn sốc, ngơ ngác nhìn chiếc xe đệm lúc này chỉ còn là một đống phế
liệu, máu từ một vết rách vắt qua gò má chảy xuống cổ nhuộm đỏ cả cái áo
sơ mi của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.