THẠCH HẦU - Trang 127

Viên đá được khắc thành hình chú khỉ đang ngồi xổm. Sinh vật ấy

trông như người. Thông minh sắc sảo. Tống giải thích, “Đó là một nhân vật
nổi tiếng trong thần thoại Trung Quốc. Tôn Ngộ Không.”

Cô trả miếng bùa lại cho anh ta. Anh ta đeo vào và nó lại trở về nằm

trên bờ ngực cơ bắp, nhẵn nhụi của anh. Những miếng băng trên vết thương
do Quỷ gây ra lấp ló bên trong tấm áo sơ mi màu xanh công nhân. Đột
nhiên cô cảm nhận sâu sắc sự hiện diện của Tống, chỉ cách cô có vài phân.
Cô có thể ngửi thấy mùi xà phòng tẩy trùng và nước giặt loại mạnh trên
quần áo anh ta. Cô cảm thấy một sự an ủi không tài nào giải thích được toát
ra từ anh, người đàn ông mà với cô thực sự chỉ là người lạ.

Cô bảo anh, “Chúng tôi sẽ để lại một xe tuần tra bên ngoài căn hộ của

anh.”

“Để bảo vệ tôi sao?”
“Đúng vậy.”

Điều này làm Tống thấy buồn cười. “Ở chỗ tôi không vậy.”
“Anh đâu còn ở Kansas nữa, John.”
“Kansas ư?”

“Chỉ là một câu thành ngữ. Tôi phải về với Lincoln đây.”
“Với...?”
“Người tôi làm việc cùng ấy. Lincoln Rhyme.”

Cô đứng dậy và cảm thấy đau nhói ở đầu gối.
“Chờ đã,” Tống nói. Anh ta nắm tay cô. Cô cảm nhận một thứ sức

mạnh yên bình tỏa ra từ cái nắm tay ấy. Anh ta nói với cô, “há miệng ra.”

“Cái gì cơ?” Cô cười.

“Cúi xuống. Há miệng ra.”
“Tại sao?”
“Tôi là bác sĩ. Tôi muốn xem lưỡi cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.