THẠCH HẦU - Trang 128

Cô thấy buồn cười nhưng vẫn làm và anh xem qua miệng cô thật

nhanh. “Cô bị viêm khớp,” anh ta nói, thả tay cô ra và ngồi thẳng lại.

“Mãn tính,” cô nói. “Làm sao anh biết?”

“Như đã nói, tôi là bác sĩ. Quay lại đây, tôi sẽ chữa cho cô.”
Cô cười phá lên. “Tôi đã đi khám cả chục bác sĩ rồi.”
“Tây y và bác sĩ Tây y, họ có vị thế của mình. Y học Trung Hoa là thứ

tốt nhất để chữa các chứng đau đớn và khó chịu mãn tính, những vấn đề
dường như phát sinh mà không vì lí do gì cụ thể cả. Nhưng thực ra luôn
luôn có một lí do. Tôi có thể làm vài việc có ích. Tôi nợ cô mạng sống.
Thật đáng hổ thẹn nếu tôi không trả ơn đó.”

“Cứu anh là hai chàng hộ pháp trong bộ đồ cao su đó chứ.”
“Không, không, nếu không nhờ cô thì tôi đã chết chìm rồi. Tôi biết

điều đó. Nên, làm ơn trở lại và để tôi giúp cô nhé?”

Cô do dự một lát.

Nhưng rồi như để thúc giục cô phải hành động, một cơn đau nhói khác

lại bắn qua đầu gối cô. Cô không biểu hiện gì ra bên ngoài trước cơn đau
mà chỉ giữ nét mặt lạnh băng rồi lấy bút ra và ghi cho Tống số điện thoại di
động của mình.

Đứng trên phố Tây Công viên Trung tâm, Sonny Lý thấy hoang mang.
Cảnh sát Liên bang ở đây bị làm sao thế? Hồng thì lái chiếc xe màu

vàng thần tốc, bang, bang, cứ như cảnh sát trên ti vi, còn giờ thì xem nào,
các sĩ quan khác đang săn lùng Quỷ từ một tòa nhà xa hoa cỡ này sao?
Không một quan chức cảnh sát nào ở Trung Quốc có thể đủ tiền mua nổi
ngôi nhà như thế này, dù có nhận hối lộ nhiều đến đâu.

Lý ném điếu thuốc đi, nhổ toẹt lên cỏ rồi cúi gằm đầu xuống và đi bộ

vội vã trên phố vào một cái ngõ dẫn tới cửa sau của tòa nhà. Ngay cả ngõ
phố ở đây cũng sạch bong! Ở quê nhà Lục Quốc Uyển của gã, một huyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.