THẠCH HẦU - Trang 139

“Ăn cắp đúng không?” Coe hỏi.
“Chắc chắn rồi,” anh ta nói mà không chớp mắt.

“Sao cậu dám làm thế bộ xương kia?” Dellray hỏi một cách căm ghét,

dùng từ lóng “bộ xương” của cảnh sát, vốn có nghĩa là: thằng lỏi con vô
tích sự.

“Buộc phải lấy nó. Bởi vì, này, các anh sẽ không để tôi giúp, đúng

chưa? Các anh sẽ chỉ đưa tôi về quê. Và tôi sẽ bắt hắn. “Tóm,” đúng không,
các anh gọi là “tóm cổ.”

Coe nói, “Anh nói đúng, anh không giúp được gì. Có thể ở Trung

Quốc anh là cảnh sát. Nhưng ở đây anh chỉ là một kẻ không giấy tờ chết
tiệt nữa mà thôi. Anh chắc chắn phải về.”

Mắt rực lên lửa giận, Sonny Lý bước lại gần Coe, một người cao to

lực lưỡng hơn anh ta.

Sellitto thở dài và kéo Lý lại bằng cách nắm lấy áo sơ mi. “Nào, thôi

trò vớ vẩn đi.”

Buồn cười vì anh chàng gan góc, Coe vươn tới còng tay của mình.

“Lý, anh bị bắt vì đã xâm nhập Liên Bang Hoa Kỳ...”

Nhưng Lincoln Rhyme nói, “Không, tôi muốn có anh ta.”
“Cái gì cơ?” Đặc vụ kinh ngạc hỏi lại.
“Anh ta sẽ là một cố vấn. Giống như tôi.”

“Không thể được.”
“Bất kỳ ai chịu khó chịu khổ đến thế để bắt một tên tội phạm, tôi

muốn anh ta làm việc cho phe ta.”

“Chắc chắn tôi giúp được, Loaban. Nhiều đấy, tôi nói vậy.”

“Anh vừa gọi tôi là gì?”
Lý giải thích với Rhyme, “Loaban.” Có nghĩa là “sếp.” Anh giữ tôi

lại. Tôi có thể giúp anh. Tôi biết Quỷ suy nghĩ gì. Chúng tôi tới từ cùng
một thế giới, hắn và tôi. Tôi từng thuộc một băng nhóm du côn hồi còn trẻ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.