THẠCH HẦU - Trang 188

Lý cứ nhắc lại, “Đấy, đáng lẽ anh phải nghe tôi, Loaban. Đáng lẽ phải
nghe,” càng chẳng giúp ích gì.

Viên thanh tra của khu Năm nói tiếp, “Chúng tôi đã nhờ hai cảnh sát

thẩm vấn tới từ nội thành để kiểm tra các nhân chứng. Ồ, họ đây rồi.”

Sachs gật đầu chào hai thám tử cô đã từng làm việc cùng. Bedding và

Saul đã không còn cần phải lần theo các chủ đăng kí xe BMW X5 nữa, mà
trở lại với nhiệm vụ thường ngày của họ: thẩm vấn sau tội ác, “công tác đào
xới” như cách nó được gọi. Họ nổi tiếng với kĩ năng “kẹp đôi

*

” nhân

chứng xuất sắc. Bất chấp chiều cao, khổ người và nước da khác nhau (một
trong hai có tàn nhang), mái tóc vàng cùng phong cách giống hệt của họ
khiến họ được gọi là: anh em sinh đôi. Người ta cũng biết đến họ với cái
tên “Những cậu bé nhà Hardy.”

“Tới đây khoảng hai mươi phút sau khi vụ việc được phát hiện,”

Bedding hoặc Saul nói. Anh ta là người cao hơn.

“Đó là một cô bé vị thành niên trên đường từ câu lạc bộ kịch ở trường

về nhà. Nghe thấy một tiếng hét trong tòa nhà. Nhưng không gọi điện báo
cho đến khi về nhà. Cô bé...”

“... sợ hãi, cô biết đấy. Không thể đổ lỗi cho con bé, nếu cân nhắc đến

những gì mà đội phản ứng tìm thấy ở hiện trường bên trong. Đến tôi còn
như vậy nữa là.”

“Ý anh ấy là sợ. Máu ở khắp mọi nơi. Cả bộ phận cơ thể nữa.”
Sachs nhăn mặt nhưng không phải vì ghê tởm; đó là vì cô nhấc hai đầu

gối lên để mặc bộ áo Liền quần Tyvek vào và những khớp xương bị viêm
của cô lại kêu lên phản đối một cách đau đớn.

“Chúng tôi đã nói chuyện với khoảng tám người trong nhà...” Bedding

hoặc Saul nói.

“... và quanh đó. Ca này thậm chí còn vượt xa các ca khác khi nhân

chứng đều như câm điếc cả thể.”

“Ừ, hầu hết mọi người ở đây còn bị mù nữa cơ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.