THẠCH HẦU - Trang 222

Rhyme nhìn sang Đặng, anh này chỉ nhún vai. “Quá nhanh. Tôi không

thể theo kịp họ.”

Khi Lý tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh hơn, Thái bắt đầu gật và trả

lời. Cuối cùng Lý hỏi một câu và vị hội trưởng đưa tay ra, họ bắt tay nhau.

Thái gật đầu khẽ một lần nữa với Rhyme, khuôn mặt anh ta hoàn toàn

không có tí cảm xúc nào, và ra về.

“Chuyện quái quỷ gì vậy?” Sachs hỏi.
“Sao lúc nãy anh lại cứ thế mà cho anh ta về?” Lý nói với Rhyme

giọng cục cằn. “Anh ta sẽ không giúp anh đâu.”

“Có chứ sao không.”
“Không, không, không. Bất kể anh ta đã nói gì. Giúp chúng ta gây

nguy hiểm cho anh ta. Anh ta có gia đình, không muốn họ bị hại. Anh ta sẽ
chẳng cho anh thông tin gì. Limo cũng không lừa được anh ta đâu.” Anh
khoát tay quanh phòng. “Anh ta biết chẳng có thống đốc nào ở đây cả.”

“Nhưng anh ta đã nói là sẽ giúp.” Sellitto nói.

“Người Trung Quốc không thích nói không.” Lý giải thích. “Sẽ dễ hơn

nếu chúng tôi tìm được cái cớ hoặc chỉ nói cho có rồi quên luôn. Thái sẽ
quay lại văn phòng và quên anh luôn, tôi nói đấy. Anh ta bảo sẽ giúp nhưng
thực ra thì đang nói, “Mei-you.” Anh biết mei-you nghĩa là gì rồi chứ?
Nghĩa là, tôi không giúp anh đâu; cút đi.”

“Anh đã nói gì? Các anh cãi nhau chuyện gì?”
“Không, không phải cãi nhau. Chúng tôi đàm phán. Anh biết đây, việc

làm ăn. Giờ anh ta sẽ tìm cho anh những người tộc thiểu số đó. Anh ta sẽ
làm thật.”

“Vì sao?” Rhyme hỏi.
“Anh trả tiền cho anh ta.”
“Cái gì?” Sellitto hỏi.

“Không nhiều lắm đâu. Chỉ tốn có mười ngàn thôi. Đô, không phải

tệ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.