THẠCH HẦU - Trang 256

Mặc dù vậy, trái với dự đoán của Dellray, cả lái xe lẫn người đi cùng đều
không bị hại.

“Tại sao hắn không giết họ?” Dellray tự hỏi.

“Có thể là hắn không muốn nổ súng,” Sachs nói. “Thu hút sự chú ý

quá.” Cô nói thêm một cách cay đắng, “Chắc là không tiện.”

Khi có thêm mấy chiếc xe cấp cứu đến, cô hỏi Dellray, “Ai đấy? Kẻ

làm bứt dây động rừng ấy?”

“Chưa biết. Nhưng tôi sẽ soi kĩ kẻ đó từ đầu đến chân bằng kính hiển

vi.”

Nhưng hóa ra anh ta không cần phải tìm đâu xa xôi. Hai cảnh sát mặc

thường phục bước đến chỗ đặc vụ FBI và bàn bạc với anh ta. Khuôn mặt
anh cau lại. Dellray nhìn lên và đi đến chỗ đối tượng gây tội.

Chính là Alan Coe.
“Có chuyện quái quỷ gì thế?” Dellray cáu.

Lúng túng nhưng vẫn cứng đầu, đặc vụ tóc đỏ nhìn thẳng vào mắt đặc

vụ FBI. “Tôi buộc phải bắn. Quỷ định bắn hai người đóng thế, anh không
thấy à?”

“Không, tôi chả thấy gì cả. Vũ khí của hắn vẫn còn ở nguyên bên

hông.”

“Từ góc nhìn của tôi thì không phải.”

“Góc nhìn cái của khỉ,” Dellray quạt lại. “Nó vẫn còn Ở BÊN SƯỜN

hắn.”

“Tôi phát chán chuyện anh lên lớp tôi rồi nhé, Dellray. Đó là một

quyết định tức thời. Nếu anh sắp xếp tất cả vào vị trí thì chúng ta đáng lẽ
vẫn tóm được hắn.”

“Chúng ta bày binh bố trận là để bắt hắn trên vỉa hè, lúc không có

người vô tội nào ở gần, cũng không phải giữa một con phố đông đúc.”
Dellray lắc đầu. “Chỉ ba mươi giây cỏn con nữa thôi là hắn đã bị trói chặt
như một bọc quà Giáng sinh rồi.” Rồi đặc vụ cao to gật đầu với khẩu Glock

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.