THẠCH HẦU - Trang 257

0.45 trên hông Coe. “Và kể cả nếu hắn định hạ ai đó, làm thế quái nào anh
vẫn bắn trượt ở khoảng cách mười sáu mét từ một khẩu như thế kia hả? Kể
cả tôi cũng bắn trúng được dù cả năm tôi không đụng đến khẩu súng lởm
khởm của tôi một lần. Chết tiệt.”

Lý luận của Coe không còn vững và anh ta nói một cách ăn năn. “Tôi

đã tưởng đó là việc làm đúng trong tình huống đó. Tôi đã lo lắng về chuyện
cứu hai người đó.”

Dellray rút điếu thuốc không châm của mình từ đằng sau tai xuống, có

vẻ như anh ta sắp sửa châm nó thật. “Thế là quá đủ rồi. Từ giờ trở đi INS
chỉ đóng vai trò cố vấn. Không thực chiến, không tác chiến gì nữa hết.”

“Anh không thể làm vậy,” Coe nói, ánh mắt hằn lên ác ý.
Theo Mệnh lệnh Hành pháp tôi có thể, con trai ạ. Tôi sẽ đi vào trung

tâm để làm những việc cần thiết cho quyết định đó được thực thi.” Anh ta
hầm hầm bỏ đi. Coe lẩm bẩm điều gì đó mà Sachs không nghe được.

Cô theo dõi Dellray trèo vào trong xe mình, đóng cửa và lái đi. Cô

quay sang Coe. “Đã có ai lo cho bọn trẻ chưa?”

“Trẻ ư?” Đặc vụ lơ đãng hỏi. “Ý cô là hai đứa con nhà họ Vũ? Tôi

không biết.”

Hai người nhập cư kia đã tha thiết yêu cầu bọn trẻ phải được đưa tới

chỗ họ trong bệnh viện ngay khi có thể.

“Tôi đã báo trung tâm về chuyện bọn chúng,” Coe nói kiểu lấp liếm,

cô cho rằng câu đó nghĩa là anh ta đã báo INS. “Tôi đoán họ sẽ cử ai đó
đến trông bọn trẻ. Quy trình là vậy.

“Tôi thì không nghĩ đến chuyện quy trình ở đây,” cô quát. “Hai đứa trẻ

đang ở một mình trong đó và chúng chỉ vừa mới nghe tiếng một trận đấu
súng ngay trước nhà. Anh không nghĩ là chúng sẽ sợ hãi sao?”

Coe đã bị mắng đủ cho cả một ngày rồi. Anh ta lặng lẽ quay người, đi

bộ về xe mình mà không nói một lời, vừa đi vừa lôi điện thoại ra. Anh ta lái
xe đi một cách giận dữ, điện thoại vẫn còn dí chặt vào tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.