THẠCH HẦU - Trang 297

“Được, tôi sẽ trả trực tiếp phần của ông. Nếu thông tin là chính xác.

Của ông bao nhiêu?”

“Ba mươi phần trăm.”

“Ông là đồ ngu,” Quỷ khịt mũi. “Ông đã bị ăn cướp. Nếu tôi là ông tôi

đã phải đòi sáu mươi lăm.”

Vị hội trưởng đỏ mặt và bắt đầu biện bạch nhưng Quỷ đã cắt lời. “Đưa

anh ta đến gặp tôi lúc tám rưỡi sáng mai. Ông biết ở đâu rồi đó.” Hắn cúp
máy.

Hội trưởng kể cho Đàm cuộc sắp xếp và họ bắt tay nhau.

Trong trật tự của đạo Khổng, tình bạn nằm ở lớp thấp nhất, sau nghĩa

vua-tôi, phụ-tử, phu-phụ và huynh-đệ. Tuy nhiên, vị hội trưởng vẫn nghĩ
kiểu phản bội này có gì đó thật kinh tởm.

Nhưng không thành vấn đề. Khi nào xuống địa ngục Đàm sẽ bị phán

xử vì những hành vi của anh ta. Còn với vị hội trưởng cùng hai hội phó, 30
ngàn không phải là quá tệ cho một giờ làm việc.

Hai bàn tay run rẩy, hơi thở gấp gáp, Sam Trương rời khỏi văn phòng

của Hiệp hội Công nhân Đông Broadway và phải đi bộ ba dãy nhà mới tìm
thấy một quán bar hiếm hoi trong khu Phố Tàu. Anh ngồi xuống một chiếc
ghế khập khiễng và gọi một chai bia Thanh Đảo. Anh uống hết thật nhanh
rồi gọi chai khác.

Anh vẫn còn ngạc nhiên, không, phải nói là kinh ngạc, vì ba gã đàn

ông ở tổng hội đó lại tin rằng anh chính là Joseph Đàm và thực sự đã nói
cho anh biết chỗ anh có thể tới gặp Quỷ vào sáng hôm sau.

Anh cười với chính mình. Thật là một ý tưởng táo bạo, anh đã thực sự

mặc cả với họ cái giá cho mạng sống của gia đình mình.

Ngồi trong căn hộ tối om của họ ở Brooklyn vài giờ trước, Trương đã

nghĩ: vậy ra đây chính là cuộc đời họ. Tối tăm và sợ hãi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.