THẠCH HẦU - Trang 301

Cả hai đều biết câu chuyện xuất phát từ căn bệnh ung thư sắp sửa giết

chết ông, và từ thực tế cấp bách là ông phải truyền lại cho đứa con duy nhất
của mình một cái gì đó lớn lao hơn là tấm khiên của NYP, một khẩu Colt
mạ ni-ken và chiếc Dodge Charger cần phải thay bộ truyền điện và đầu xy
lanh. Nhưng tư cách một người cha buộc ông phải nói, “Chiều lòng ông già
đi con.”

“Thế thì kể chuyện cười chứ.”

“Có nhớ lần đầu con đi máy bay không?”
“Chúng ta tới thăm bà nội Sachs ở Florida. Nhiệt độ lên đến tám mươi

độ cạnh bể bơi và một con thằn lằn tấn công con.”

Không hề nao núng, Herman Sachs nói tiếp. “Và các cô tiếp viên, hay

là từ gì mà các con dùng để gọi họ ngày nay, đã nói, trong trường hợp khẩn
cấp hãy đeo mặt nạ dưỡng khí của bạn vào trước rồi mới hỗ trợ bất kì ai
cần sự giúp đỡ. Đó là luật.”

“Họ nói thế thật,” cô thừa nhận, cảm xúc dâng trào.
Ông cảnh sát già với lớp dầu trục xe bị ám vĩnh viễn vào những đường

vân chằng chịt trên hai bàn tay mình nói tiếp. “Lý thuyết đó cũng phải được
áp dụng cho cảnh sát tuần tra đường phố. Con trước, rồi mới đến nạn nhân.
Và đó cũng phải là triết lý cá nhân của riêng con nữa. Dù phải trả giá thế
nào, con phải chăm lo cho mình trước. Nếu con không lành lặn thì không
thể nào chăm sóc ai khác được.”

Lúc này, trong khi đang lái xe dưới trời mưa, cô vẫn còn nghe giọng

nói của cha mình nhạt dần đi và thay vào đó là một giọng khác. Vị bác sĩ từ
mấy tuần trước đó.

“A, cô Sachs. Cô đây rồi.”
“Chào bác sĩ.”
“Tôi vừa mới gặp bác sĩ của Lincoln Rhyme.”

“Vâng?”
“Tôi có chuyện cần nói với cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.