THẠCH HẦU - Trang 368

Cuốn sách có hình minh hoạ ấy đã khá nổi tiếng, dù không đủ nổi để bán
hết sạch; những cuốn còn dư lại giờ đã được chuyển sang kệ “giảm giá” ở
các quầy sách khắp cả nước để được chiết khấu.

Tuy nhiên Rhyme vẫn còn âm thầm tự hào vì cuốn sách đó; nó là

chuyến phiêu lưu ngập ngừng đầu tiên của anh trở lại thế giới thực sau vụ
tai nạn. Nó là một biểu tượng rằng bất chấp chuyện đã xảy ra, anh vẫn còn
có thể làm gì đó hơn là chỉ nằm trên giường mà cay đắng vì tình trạng của
mình.

Mười phút sau Thom trở lại, áo sơ mi lem luốc còn khuôn mặt đẹp trai

của anh ta thì lấm tấm mồ hôi và bụi bẩn. “Chúng ở cái góc sâu nhất. Dưới
hàng tấn thùng các-tông. Tôi thê thảm lắm rồi.”

“À, tôi thì nghĩ nếu đồ đạc dưới đó được sắp xếp trật tự hơn thì anh đã

tốn ít công sức hơn,” Rhyme lẩm bẩm, mắt dán vào cuốn sách.

“Có lẽ nếu anh không bảo tôi cất chúng đi, anh không bao giờ muốn

trông thấy chúng nữa, anh ghét cái việc trích dẫn chết tiệt này nọ, thì có thể
tôi cũng không mất nhiều công đến thế.”

“Nói xem, bìa sách có bị rách không?”
“Không, bìa vẫn ổn.”
“Để tôi xem nào,” Rhyme ra lệnh. “Giơ nó lên.”

Viên trợ lý mệt mỏi phủ ít bụi trên quần mình rồi giơ cuốn sách ra cho

anh xem.

“Thế là được rồi,” nhà tội phạm học nói.
Rhyme nhìn quanh phòng một cách bồn chồn. Hai thái dương anh

đang đập thình thịch, điều đó có nghĩa là trái tim anh không còn cảm nhận
được đang bơm máu rất mạnh.

“Sao, Lincoln?”
“Cái touchpad hôm nọ. Chúng ta vẫn còn chứ?”
Vài tháng trước Rhyme đã đặt mua một touchpad ngoài cho máy tính,

nó giống như một con chuột. Anh đã nghĩ rằng mình có thể sử dụng ngón

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.