THẠCH HẦU - Trang 38

Vũ kêu lên câu gì đó nhưng anh ta đang quay đi nên Trương không thể

nghe được.

Trương móc một cánh tay vào sợi dây thừng và đạp mạnh chân vào

mái chèo để gồng người lên trong lúc cố lái cái bè đi vòng quanh tàu
Fuzhou Dragon trong khoảng cách hai mươi mét. Con tàu bị chìm sâu hơn
xuống nước, một đám bọt nước thi thoảng lại sùi lên khi không khí thoát ra
khỏi một kẽ hở bên mạn tàu hay một cái lỗ hay cửa sập. Tiếng rên rỉ như
của một con thú bị thương cũng từ đó mà tăng lên hay giảm đi.

“Kia!” William kêu lên. “Con nghĩ con đã thấy ai đó!”
“Không,” Vũ Khải Trần nói. “Chúng ta phải đi! Anh còn đợi cái gì

nữa?”

William đang chỉ. “Đúng rồi, ba ơi. Kia kìa!”

Trương có thể thấy một cái gì đó màu đen đang nhô lên bên cạnh cái

khác nhỏ hơn nhiều màu trắng. Một cái đầu và một bàn tay chăng.

“Mặc họ,” Vũ kêu. “Quỷ có thể thấy chúng ta! Hắn sẽ bắn chúng ta!”
Trương lờ anh ta đi và lái bè lại gần chỗ cái đầu nhấp nhô kia, hoá ra

đó đúng là một người đàn ông. Anh ta xanh rớt và nôn oẹ, ra sức vùng vẫy
trong không trung và khuôn mặt hằn lên nỗi sợ hãi. Sonny Lý là tên anh ta,
Trương nhớ lại. Trong khi phần lớn những người vượt biên dành thời gian
nói chuyện và đọc cho nhau nghe, vài người đi một mình lại rất kín kẽ. Lý
là một trong số họ. Ở anh ta có điều gì đó hắc ám. Anh ta ngồi một mình
suốt cả hành trình, mặt mũi sưng sỉa, thỉnh thoảng lại lẻn lên boong dù việc
ấy bị Quỷ cấm tiệt. Khi nào mở miệng Lý lại hỏi hết câu này đến câu khác
về chuyện các gia đình định làm gì khi họ tới New York hoặc nơi sắp đến,
những chủ đề này chẳng có dân vượt biên khôn ngoan nào đề cập cả.

Tuy nhiên Lý vẫn là một con người đang trong cơn hoạn nạn và

Trương sẽ vẫn cố cứu lấy anh ta.

Anh ta lại bị một con sóng nuốt chửng.
“Mặc hắn!” Vũ thì thào giận dữ. “Hắn trôi mất rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.