THẠCH HẦU - Trang 84

nhưng ông mới chính là người đang phải ngồi trong cái bể cá này, không
phải lũ khốn viết luật kia.

Đầu tiên Sam Trương lo ngại dòng xe cộ dài thượt này có nghĩa là

đường đã bị chặn, nhưng rồi anh nhìn thấy quầy thu phí và biết rằng đây
chỉ là một kiểu đường biên giới.

Hộ chiếu, giấy tờ, thị thực... Họ không có một cái nào.

Trong lúc hoảng hốt anh tìm kiếm một lối ra nhưng chẳng có lối nào

hết, hai bên đường toàn là những bức tường cao.

Nhưng William chỉ nói bình tĩnh, “Chúng ta phải trả tiền.”
“Trả gì cơ?” Sam Trương hỏi thằng bé, chuyên gia tại chỗ của họ về

hải quan Hoa Kỳ.

“Đó là một trạm thu phí,” nó giải thích như thể đó là điều hiển nhiên.

“Con cần vài đồng đô-la Mỹ. Ba đô rưỡi.”

Trong chiếc ruột gà đựng tiền Trương có hàng ngàn đồng Nhân dân tệ,

dù ướt sũng và ngấm mặn, nhưng anh đã không dám đổi chúng sang đồng
đô-la Mỹ trong chợ đen ở Phúc Châu, điều đó chẳng khác nào mách với
nhà chức trách rằng họ chuẩn bị vượt biên. Tuy nhiên trong cái hộc ở giữa
hai ghế ngồi đằng trước, họ tìm được một tờ năm đô-la.

Chiếc xe bò chầm chậm tới trước. Hai xe nữa đang ở trước mặt họ.

Trương liếc nhìn người đàn ông trong quầy và quan sát thấy ông ta

đang rất căng thẳng. Ông ta cứ nhìn về phía xe họ trong lúc giả bộ như
không nhìn.

Chỉ còn một chiếc xe ở trước mặt họ thôi.
Lúc này người trông quầy đã chăm chú theo dõi họ từ khóe mắt: Lưỡi

ông ta chạm vào một bên mép và dậm từ chân nọ sang chân kia.

“Con không thích điều này,” William nói. “Ông ta đã nghi ngờ gì đó.”
“Chúng ta không thể làm gì khác,” cha cậu nói với cậu. “Đi tới đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.