THẠCH HẦU - Trang 91

Anh nhìn vào những con phố đông đúc một lát rồi nói với con trai. “Con
nói đúng. Đáng lẽ chính bố phải biết khởi động chiếc xe mới đúng. Cảm ơn
con.”

William không buồn để ý là cha mình vừa nói gì và gò lưng trên tay

lái, chìm trong những suy nghĩ của chính cậu.

Hai mươi phút sau đó họ đã vào Phố Tàu, lái xe dọc một con đường

rộng rãi mang cả tên Trung Quốc lẫn tên tiếng Anh, “Phố Canal.” Cơn mưa
đã tạnh và có rất nhiều người đi trên vỉa hè hai bên, ở đó là hàng trăm cửa
tiệm và quầy lưu niệm, chợ cá, cửa hàng trang sức, lò bánh mỳ.

“Chúng ta nên đi đâu?” William hỏi.
“Đỗ ở đó” Trương hướng dẫn và William tấp xe vào lề. Trương và Vũ

trèo ra. Họ đi bộ vào một cửa hàng và hỏi nhân viên về những tổ chức
quanh đó, các hội đồng hương. Những tổ chức này thường do vài người tới
từ cùng một khu vực địa lý ở Trung Quốc lập ra. Trương đang tìm Hội
Phúc Kiến, vì cả hai nhà đều tới từ tỉnh Phúc Kiến. Trương cho là họ sẽ
không được đón chào trong Hội Quảng Đông, dù đa phần những dân nhập
cư ban đầu từ Trung Quốc đều là ở nơi đó. Nhưng anh ngạc nhiên khi biết
rằng hầu hết những người sống trong Phố Tàu ở Manhattan lúc này đều tới
từ Phúc Kiến và rất nhiều người Quảng Đông đã chuyển đi. Có một Hội
Phúc Kiến lớn chỉ ở cách đây có vài dãy nhà.

Trương và Vũ để lại gia đình trên chiếc xe tải đánh cắp và đi bộ trên

những con phố đông đục đến khi tìm được chỗ đó. Với lớp sơn đỏ và mái
ngói cong vút đặc sệt Trung Quốc, tòa nhà ba tầng xập xệ trông chẳng khác
nào như được chuyển thẳng từ vùng dân cư nghèo nàn ở gần bến xe buýt ở
phía Bắc Phúc Châu vậy.

Hai người đàn ông nhanh chóng bước vào trong trụ sở hội, đầu cúi

gằm cứ như những người đang ngồi ở sảnh của tòa nhà này sắp rút điện
thoại ra mà gọi cho INS - hay Quỷ - để báo về việc họ tới vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.