THẠCH HẦU - Trang 92

Jimmy Mã, người đàn ông mặc bộ vest xám lấm chấm tàn thuốc lá với

đường chỉ như sắp bục đến nơi chào họ rồi mời họ lên văn phòng ông ta ở
trên gác.

Với tư cách Hội trưởng Hội Người Phúc Kiến ở Đông Broadway, Mã

chẳng khác nào vị thị trưởng không chính thức ở khu Phố Tàu này.

Văn phòng ông ta rộng rãi nhưng trống trải, chỉ có hai cái bàn và

khoảng sáu chiếc ghế không đồng bộ, mấy chồng giấy tờ, một chiếc máy
tính có vẻ xịn và một cái ti vi. Khoảng hơn trăm cuốn sách chữ Tàu nằm
trên chiếc giá xiêu vẹo. Trên tường là những tấm poster phong cảnh Trung
Quốc đã phai mầu và hoen ố. Tuy nhiên Trương không hề bị vẻ ngoài xập
xệ của nơi này đánh lừa, anh nghi ngờ rằng Mã còn giàu gấp mấy lần một
triệu phú đô-la.

“Mời ngồi” Mã nói bằng tiếng Trung Quốc. Người đàn ông có gương

mặt phương phi và mái tóc đen chải ngược ra sau mời họ thuốc lá. Vũ lấy
một điếu. Trương lắc đầu từ chối. Anh đã cai thuốc từ sau khi mất việc dạy
học và tiền nong trong nhà eo hẹp dần.

Mã nhìn khắp lượt những bộ quần áo bẩn thỉu và tóc tai bù xù của họ.

“Ha, hai cậu trông như là có chuyện để kể đấy nhỉ. Câu chuyện của các cậu
thú vị đấy chứ? Hấp dẫn chứ? Nó sẽ thế nào nhỉ? Tôi cá là mình sẽ rất
muốn nghe đấy.”

Đúng là Trương có cả một câu chuyện. Còn việc nó có thú vị và hấp

dẫn hay không thì anh không chắc, anh chỉ biết một điều: đó là chuyện bịa.
Anh đã quyết định sẽ không kể với bất kì người lạ mặt nào rằng họ từng ở
trên con tàu Fuzhou Dragon và Quỷ có thể đang lùng kiếm họ. Anh bảo với
Mã, “Chúng tôi vừa cập cảng trên một con tàu của Honduras.”

“Ai là xà thủ của các cậu?”
“Chúng tôi không bao giờ biết được tên hắn. Hắn tự xưng là Moxige.”

“Người Mễ à?” Mã lắc đầu. “Tôi không làm việc với tụi xà thủ Mỹ La

tinh.” Trọng âm của Mã đã lẩn lút âm giọng Mỹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.