THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 117

- Trời ơi! Tôi mất con rồi!

Sau cơn hoảng hốt, A Pa dùng hết sức bình sinh bế thốc A Pẩu lên, đặt

nó ngồi vào gốc cây to, vội vàng vận khí công. Thật lạ, một người già đang
ốm ngặt nghẽo, đi còn không vững mà chẳng hiểu sức lực ở đâu lại tạo cho
ông có thể khỏe một cách đột ngột như vậy. Có lẽ tình cha con đã sinh ra
cái sức mạnh kỳ lạ đó. A Pa ngồi xếp bằng tròn, đưa tay vận khí vào lòng
và phóng ra những luồng sinh lực cực mạnh về phía A Pẩu. Mỗi lần như
vậy người A Pẩu lại giật lên. Máu từ miệng nó ứa ra chảy thành dòng trên
ngực. Chừng nửa giờ, A Pẩu tỉnh lại. Nó mở mắt nhìn cha đầy hối hận. A
Pẩu bò đến chỗ cha ngồi, mếu máo gọi:

- Cha ơi, hãy tha lỗi cho con! - Nói xong nó lại lịm đi.

A Pa lần đến cạnh con trai, bấm vào huyệt nhân trung của nó. Vài phút

sau A Pẩu tỉnh hẳn. A Pa nhìn chằm chằm vào mắt nó, miệng thều thào:

- Sao con lại làm trái lời cha? Cha dặn con phải đọc xong tờ giấy ấy cơ

mà!

- Vâng, con sẽ đọc. Con sẽ nhớ lời cha dặn. - A Pẩu nói vẻ biết lỗi.

Giọng nó nghẹn lại, nước mắt trào ra.

A Pa nở một nụ cười méo mó. Ông từ từ gục xuống, bất động.

** *

Pủ Sá từ Ai La về, nghe tin A Pa chết vội chạy đến ngay. Lão ôm lấy

ngôi mộ A Pa gào lên như thú dữ bị thương. Đoạn lão quay về phía A Pẩu,
thét lớn:

- Tao đã dặn mày ở nhà chăm sóc cha, sao lại để xảy ra nông nỗi này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.