THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 15

Đến ngày hẹn trả nợ, mẹ và mấy chị em Mùa không thể nào lo kịp.

Lợn chưa lớn, bò không có tiền mua nên đành cúi đầu xin khất nợ. Cũng
may ông Chư Sảng là người tốt, không o ép hay bắt vạ. Nhưng cái tục của
người Mông ở Sủng Pả từ bao đời nay là thế, đã vay mượn thì phải trả. Trả
không được thì phải đi làm không công cho chủ nợ trừ dần. Bằng không thì
phải gả con gái cho con trai nhà chủ nợ. Thế là Mùa thành vật gán nợ. Thực
ra, do cái số của Mùa hẩm hiu gặp phải Chư Pấu ất ơ, chứ nếu Chư Pấu là
thằng trai khoẻ mạnh, khôn ngoan thì đâu đến nỗi. Mùa không thể nào quên
được cái bộ dạng của Chư Pấu trong lần đầu tiên hai người gặp nhau. Khi
Mùa theo mẹ đến nhà ông Chư Sảng khất nợ, Chư Pấu chẳng biết ở đâu tấp
tểnh chạy về, lắc lư trước hai mẹ con Mùa, cười nhăn nhở. Miệng Chư Pấu
lấp loá mấy chiếc răng bọc vàng, trông thật khiếp. Chư Pấu chỉ vào Mùa,
nói những câu chẳng giống như lời của kẻ ất ơ, ngờ nghệch:

"Mày đẹp đấy! Lấy tao nhá! Nhà tao nhiều ngô, nhiều lợn, nhiều bò

lắm. Tao cũng biết làm chồng mà!”

Mùa sợ hãi túm lấy váy mẹ, mắt lấm lét nhìn sang phía Chư Pấu thế

thủ. Và Mùa gần như phát sốt khi nghe tiếng ông Sùng Chư Sảng nói với
mẹ mình:

“Phải đấy! Cho con Mùa lấy thằng Chư Pấu là nhà chị hết nợ thôi.

Con Mùa khỏe thế này sẽ giúp được thằng Chư Pấu nhiều đấy. Thế là hai
nhà chúng ta đồng ý rồi nhá!”

Mặc dù không thấy mẹ hứa hẹn hay gật đầu, nhưng nhìn vào mắt mẹ,

Mùa hiểu mẹ đã buộc phải đồng ý rồi. Cổ mẹ duỗi lên, cố sức nuốt nước
mắt vào trong bụng. Mẹ nhìn Mùa bằng cặp mắt rất lạ, hiện lên vẻ thương
xót tận cùng mặc dù đã cố tình giấu kín.

** *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.