THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 254

- Con muốn chứ. Nhưng ở cái nhà to này con thấy khó quen quá! Đêm

nào con cũng gặp ác mộng, có hôm bị bóng đè không thở được. Hãi lắm!

Lời A Pẩu nói có những điều rất giống cái bụng Mùa nghĩ. Mặc dù ở

cùng nhà với con trai, con dâu, nhưng bà cảm thấy có điều gì đó bất an. Bà
nghĩ, có lẽ tại ngôi dinh thự này không được làm theo kiểu nhà truyền
thống của người Mông nên nó trở nên xa lạ đối với bà; ngôi nhà to nhưng
thiếu hẳn sự ấm áp, thân thuộc, bình yên như những ngôi nhà khác ở thung
lũng Sủng Pả. Mùa nhìn A Pẩu, nói giọng thật buồn:

- Mẹ cũng thấy thế. Nhưng mẹ vẫn phải ở thôi. Lâu lắm rồi mẹ mới

được ở với Chứ Đa mà! Nếu không thích ở đây thì con về Mã Sồ cũng
được. Nhưng theo ý mẹ con nên ở lại đây thêm một thời gian nữa với Chứ
Đa!

- Con cũng muốn ở thêm với Chứ Đa nhưng nó cứ lầm lỳ làm sao ấy.

Nó chỉ biết uống rượu, hút thuốc phiện rồi ngủ, chẳng nói năng gì với con!

- Chứ Đa đang buồn mà! Chắc một thời gian nữa nó sẽ hết buồn thôi.

Mấy hôm nay Thào Mỷ ốm, mẹ mải lo cho Thào Mỷ nên chưa nói chuyện
được với nó.

Chứ Đa từ trong buồng bước ra, lạnh lùng nói với mẹ:

- A Pẩu không nên ở đây. Nó đi là phải thôi!

Mùa tròn mắt nhìn Chứ Đa. Bà không thể hiểu nổi tại sao nó lại xử sự

với A Pẩu như vậy. Lẽ ra nó phải tìm cách giữ A Pẩu chứ! A Pẩu là bạn
thân của nó cơ mà?

Trước khi đi, A Pẩu nói với mẹ Mùa:

- Con sang Mã Sồ nhờ Sè Páo giúp dựng một ngôi nhà. Khi nào xong

con sẽ sang đây đón mẹ. Lúc nào Chứ Đa hết buồn mẹ bảo nó sang Mã Sồ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.