THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 255

chơi với con nhá!

Mùa nhìn A Pẩu, ái ngại hỏi:

- Con lấy cái gì mà dựng nhà?

A Pẩu thật thà nói với người mẹ nuôi:

- Lấn bấn quá con chưa kịp nói với mẹ. Trước khi mất cha con đã để

lại cho con cả một hũ bạc trắng. Con nghĩ với số bạc ấy có dựng hai ngôi
nhà, mua đủ mọi thứ đồ dùng cũng chả hết. Mẹ không phải lo đâu!

A Pẩu đi rồi Mùa mới cảm nhận hết được sự trống trải. Nỗi buồn trĩu

nặng lòng bà! Mùa nhìn theo bóng A Pẩu cưỡi con ngựa trắng khuất dần.
Bà thấy thật lạ, con ngựa mà Chứ Đa hay cưỡi có mầu nâu, thế mà bà luôn
mơ thấy nó cưỡi ngựa mầu trắng. Bỗng nhiên bà cảm thấy A Pẩu mới đúng
là con của mình, còn Chứ Đa là con của Trời, như lời lão Pủ Sá từng nói
trước đây. Bà chỉ sợ đến một lúc nào đó Chứ Đa sẽ về Trời, sẽ xa bà mãi
mãi!

Bà Mùa bị ốm nặng. Sau những cơn mê man, khi tỉnh lại bà cứ luôn

miệng gọi A Pẩu. Thào Mỷ đón thầy lang đến bắt mạch, cắt thuốc nhưng
bệnh tình của bà không hề đỡ. Thầy lang bảo không chữa được, phải gọi
thầy mo. Thào Mỷ tìm thầy mo về cúng ma. Cúng mãi cũng không đỡ.

Nghe tin mẹ Mùa ốm nặng, A Pẩu cùng Sè Páo tất tả về thăm. Gặp lại

A Pẩu, bà Mùa như hết mọi bệnh tật, khỏe khoắn lạ thường. Nghe A Pẩu
nói nó và Sè Páo đã dựng xong ngôi nhà mới ở Mã Sồ, bà liền đòi về thăm.
Chiều lòng mẹ, A Pẩu nói với Thào Mỷ:

- Sáng mai tôi đưa mẹ về Mã Sồ chơi. Thào Mỷ nói với Chứ Đa mấy

lời giúp tôi nhá! Lúc nãy tôi gợi chuyện mà Chứ Đa chẳng nói gì, lẳng lặng
bỏ đi. Chẳng biết nó điếc hay câm nữa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.