THẠCH TRỤ HUYẾT - Trang 39

Trong cơn mê ngủ thỉnh thoảng họ lại hét lên hoảng loạn, bất chợt ngồi dậy,
rồi lại nằm xuống mơ mòng.

** *

Đi với Pủ Sá rồi Chứ Đa mới thấy sợ. Tuy là một chàng trai trẻ thông

minh, can đảm, có phần ngỗ ngược, đã từng học võ Tàu và dám làm những
việc ghê gớm, nhưng Chứ Đa thật sự thấy nản lòng khi theo lão Pủ Sá vượt
đường xa, đá nhọn để đến Mã Lỳ, mảnh đất nó chưa hình dung được sẽ như
thế nào. Tiếng móng ngựa gõ vào đá mà nó nghe cứ tưởng tiếng đập của
quả tim mình nơi lồng ngực. Hình bóng cha mẹ bỗng hiện lên trước mắt
Chứ Đa. Nỗi thương cha, thương mẹ trào lên trong lòng nó. Bóng Thào Mỷ
cứ chập chờn phía xa xa. Chứ Đa cảm thấy ân hận vì đi xa mà không chia
tay với Thào Mỷ và Seo Lử, Mí Vư - những người bạn thân nhất của nó.
Cũng chỉ tại cái lão Pủ Sá gớm ghiếc kia bắt phải như vậy. Lão bảo, chuyến
đi này ngoài cha mẹ ra không được cho ai biết. Lời của lão giống như lời
thầy mo, đầy quyền lực và bí ẩn không thể cưỡng lại được.

Lão Pủ Sá cưỡi ngựa rất giỏi. Nhiều lúc ngựa leo dốc ngược trông như

thể lão ngã đến nơi, vậy mà lão vẫn nhởn nhơ bám lấy bờm ngựa, ngoái
đầu lại gọi Chứ Đa:

- Hầy dà, cố lên đi, bám chắc bờm ngựa vào! Mày sợ hay sao mà

không nói năng gì cả? Hay là mày không muốn đi nữa?

Thỉnh thoảng hứng chí lên Pủ Sá lại hát mấy câu nghe như tiếng ngựa

gõ móng. Lão hát rằng: “Đời trai sơn cước chẳng sợ gian nan. Không gì
sướng bằng có vợ đẹp. Không gì thích bằng hút thuốc phiện và ôm gái tơ.
Khoái nhất là được đâm chém...” Nghe lão hát những câu chẳng đâu vào
đâu (chắc là do lão tự nghĩ ra), Chứ Đa chợt thấy sợ. Nó có cảm giác lão
đầu hói này là con quỉ đội lốt người. Tự nhiên Chứ Đa thấy việc mình đi
theo lão là dại dột và đầy mạo hiểm. Nhưng đã đi được mấy ngày đường
rồi, quay lại đâu có dễ. Vả lại đã chắc gì con quỉ kia đồng ý. Chứ Đa bỗng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.