THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 132

một hai mẩu tóc, Hastings ạ, việc này thật là bí ẩn.
- Tôi tự hỏi không biết ai đã cất bộ râu ấy vào trong rương nhỉ? - Tôi nói.
- Người nào đó rất thông minh - Poirot gằn giọng nói - Anh có ý thức được
rằng người đó đã chọn chỗ duy nhất trong nhà mà sự hiện diện của bộ râu ở
đó sẽ không hề bị để ý đến không? Phải, người đó rất thông minh. Nhưng
chúng ta cần phải thông minh hơn thế nữa. Chúng ta cần phải thông minh
đến mức độ người đó phải cho rằng chúng ta không hề thông minh một tí
nào kia.
Tôi gật đầu.
- Và chính ở điểm này, ạnh bạn của tôi ạ, thì anh sẽ giúp đỡ tôi thật đắc lực.
Tôi rất sung sướng vì lời khen đó. Bởi vì đôi lúc tôi cũng cho rằng Poirot
không đánh giá đúng mức khả năng của tôi.
- Phải - ông nói lại, vừa nhìn tôi chằm chặp - anh vô cùng quý giá đối với
tôi đấy.
Điều đó tất nhiên là êm tai rồi, nhưng tôi ít vui hơn khi nghe những lời tiếp
theo.
- Tôi cần một đồng minh trong nhà này - Poirot nhận xét.
- Nhưng ông đã có tôi rồi kia mà - tôi phản đối.
- Đúng vậy, nhưng một mình anh không đủ cho tôi.
Tôi có vẻ bị mích lòng. Poirot vội giải thích.
- Anh không nắm bắt được đầy đủ ý nghĩa của những lời nói của tôi. Người
ta thừa biết anh làm cho tôi. Tôi muốn tìm một người nào đó chưa hề cộng
tác với chúng ta dưới bất kỳ hình thức nào.
- Ồ! Tôi hiểu rồi. Thế thì, ông nghĩ sao về John?
- Không, tôi không cho rằng có thể được.
- Anh chàng đáng mến ấy có lẽ không được xuất chúng cho lắm - tôi nói.
- Kìa, cô Howard đang đi đến - Poirot bỗng nói - Cô ta đúng là người chúng
ta cần đấy. Cô ta không mấy ưa thích tôi từ khi tôi đã chứng minh sự vô can
của ông Inglethorp. Dù sao chúng ta cũng cứ thử xem sao.
Cô Howard gần như chỉ lịch sự gật đầu khi Poirot yêu cầu cô dành cho ông
vài phút.
- Thế nào, ông Poirot? - Cô nóng nảy nói - Có chuyện gì thế? Hãy nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.