THẢM KỊCH Ở STYLES - Trang 134

nếu như một vụ án mạng xảy ra, thì cô tin chắc rằng linh tính của cô sẽ cho
cô biết ai là thủ phạm, cho dù cô không thể nào chứng minh được điều đó
không?
- Vâng, tôi nhớ đã có nói như thế. Và tôi cũng tin như thế. Nhưng tôi đã
đoán ông cho đó là chuyện nhảm chứ gì?
- Không đâu.
- Thế mà ông lại từ chối không quan tâm gì đến những nghi ngờ tự nhiên
của tôi về Alfred Inglethorp.
- Phải - Poirot đáp cộc lốc - Bởi vì linh tính của cô không hướng về phía
ông Inglethorp.
- Sao cơ?
- Không. Cô muốn tin rằng hắn đã giết người. Cô tin hắn có thể giết người.
Nhưng linh tính của cô lại bảo không phải là hắn. Cô có muốn tôi nói tiếp
nữa không nào?
Cô ta nhìn ông như bị thôi miên và phác cử chỉ tán thành.
- Cô có muốn cho tôi biết tại sao cô lại hung hăng đến như thế đối với ông
Inglethorp không? Đó là vì cô cố tin những gì cô muốn tin. Bởi vì cô muốn
nhận chìm và bóp chết linh tính của mình đang khẽ thốt lên một cái tên
khác.
- Không! Không! Không! - Cô Howard kêu lên và đưa hai tay ra phía trước,
xúc động cùng cực. Đừng nói thế. Ồ! Đừng nói thế! Không đúng đâu!
Không thể nào đúng được! Ồ! Tôi không biết cái gì đã có thể nhồi nhét vào
đầu tôi một ý nghĩ điên rồ đến như thế, khủng khiếp đến như thế.
- Tôi nói đúng, phải không nào? - Poirot hỏi.
- Vâng! Vâng! Ông quả là một tên phù thủy để có thể đoán ra chuyện đó.
Nhưng điều đó không thể là sự thật được; sẽ kinh khủng quá, vô lý quá.
Thủ phạm phải là Alfred Inglethorp kia.
Poirot nghiêm khắc lắc đầu.
- Đừng hỏi gì tôi nữa - cô tiếp - Bởi vì tôi sẽ không nói gì nữa đâu. Tôi
không thể thú nhận, ngay cả với chính mình nữa. Tôi phải điên lắm mới
nghĩ đến chuyện như vậy.
Poirot gật đầu, có vẻ như hài lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.