THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 119

Vĩnh Hoàng bứt tóc, chép miệng:
– Khỉ thật! Tất cả đều tại mấy tay nhà báo mà ra cả. Thôi, Thơ cố gắng
thêm chút nữa tìm được tên đường phố, mới có thể định hướng về khách
sạn.
Ca Thơ im lặng đi bên Hoàng. Cô chỉ nghe đói bụng, còn đôi chân của cô
vẫn dư sức dạo khắp phố phường Hà Nội trắng đêm. Vĩnh Hoàng như đọc
được suy nghĩ của cô. Anh dừng chân bên một gánh hàng rong vỉa hè. Ca
Thơ chớp mắt:
– Anh hỏi đường hả? Thành phố chứ đâu phải thôn quê, chịu khó đi chút
nữa sẽ thấy tên phố, trước mặt có ngã ba kìa.
Vĩnh Hoàng trầm ấm, kéo tay cô:
– Chúng ta ăn tạm tô bánh đa nhé?
Ca Thơ hỏi:
– Bánh đa là món gì?
– Giống bánh phở, Ca Thơ ăn rồi biết, không tệ đâu.
Người phụ nữ niềm nở:
– Cô cậu ăn canh nhé! Bánh đa cua hay bánh đa giò heo. Ngồi xuống đi cô.
Ca Thơ theo Hoàng ngồi xuống chiếc ghế nhựa thấp tè. Ngay lập tức chiếc
bàn tre được gấp theo kiểu bàn dã chiến được đặt ra. Chiếc bàn nhỏ xíu, chỉ
đặt vừa hai tô đồ ăn và hộp giấy lau miệng.
Vĩnh Hoàng hỏi Ca Thơ, anh biểu người phụ nữ làm hal tô “bánh đa nấu
cua”. Mùi thơm của hành, của tô bánh bốc lên thơm phức. Và đúng như lời
quảng cáo của Hoàng. Ca Thơ chưa bao giờ được ăn một món ăn ngon như
thế.
Một phần do cô đói bụng thật. Một phần nữa, do cách nấu của người Hà
Nội thật sự có một mùi vị riêng biệt.
Vĩnh Hoàng rỉ tai Thơ:
– Nếu muốn, Thơ cứ tự nhiên. Lần đầu tiên tôi ăn món này, tôi ăn tới tô thứ
ba.
Ca Thơ cười:
– Công nhận anh cũng ngộ thiệt. Từ Sài Gòn ra Hà Nội, chắc anh đều đi
bằng tư cách một giám đốc, có xe đưa xe đón. Sao lại biết ăn mấy món ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.