THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 121

đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi quyết định học thêm ngành thời trang, vì môn
hội họa đồng lúc có thể học được cả hai ngành tôi thích.
CaThơ thở dài:
– Dẫu sao thì anh cũng còn may mắn gấp mười lần tôi. Được đi học luôn là
điều hạnh phúc mà tôi khao khát.
– Nghe bác trai nói Thơ thi đậu đại học kinh tế với số điếm hạng ưu. Sao
Thơ từ chối nhận học bổng để được học tiếp.
– Cuộc sống đâu chỉ đơn giản gói ghém bằng số tiền học phí mỗi năm. Tằn
tiện cỡ nào, thì tôi cũng phải mất vài trăm ngàn mỗi tháng vào việc ăn ở.
Ba tôi đau bệnh, ai nuôi chị em tôi nếu tôi cứ ích kỷ, muốn đạt cho được
mơ ước của mình. Tôi đâu còn cách chọn lựa.
– Thơ còn ý định học tiếp không?
– Có chứ, là tôi tính đăng ký học tại chức ban đêm, ngày tôi đi làm thêm.
Vĩnh Hoàng trầm giọng:
– Thơ đang nắm trong tay một số tiền khá lớn. Hay là Thơ đi học tiếp?
– Cám ơn lời khuyên của anh. Tôi đã sẵn dự tính tương lai của mình. Bây
giờ chúng ta về nhé!

Trả tiền ăn xong, cả hai rảo bước lên ngã ba. Nhìn bảng hiệu ghi tên phố,
Vĩnh Hoàng không ngờ anh đã kéo Thơ đi xa như vậy. Đúng là chỉ một con
hẻm tắt, nhưng khiến người ta đi hoài không ra được đường lớn. Giờ này về
khách sạn không có Hoàng, chắc bà ngoại đang lo lắng cho anh lắm. Vĩnh
Hoàng gọi taxi, chỉ năm phút, anh đã cùng Ca Thơ ngồi lên xe, quay vào
khách sạn. Hà Nội buổi tối mùa thu trời bắt đầu se lạnh, cái se lạnh dễ
thương dành cho những đôi tình nhân. Vĩnh Hoàng khẽ cười, anh mỗi lúc
mỗi thích tính cách của Ca Thơ. Nhưng không dễ dàng gì đột phá được trái
tim cô gái lúc này. Anh cần kiên nhẫn, nếu anh thật sự thích Ca Thơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.