THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 127

Diệu Linh nhắc bà Hân:
– Mẹ! Chuyện cũ mẹ nhắc làm gì. Ca Thơ nó buồn nữa.
Bà Hân từ tốn:
– Dì xin lỗi, dì không cố ý. Tại khi vui người ta thường chạnh lòng nhớ quá
khứ. Dì chỉ muốn cháu tha lỗi cho mẹ cháu. Làm người, chả ai tránh khỏi
lỗi lầm.
Ca Thơ ngẩng phắt đầu:
– Dì đã gặp mẹ cháu phải không?
Bà Hân lắc đầu:
– Không phảỉ, dì chỉ buột miệng.
Ca Thơ đăng đắng:
– Cháu không trách dì. Cháu chỉ muốn quên tất cả, dĩ vãng qua rồi, cứ để
nó ngủ quên đi.
Bà Hân dịu giọng:
– Dì cám ơn cháu. Nhờ cháu, công ty dì có được một kết cục tốt đẹp. Cháu
còn nhớ dì từng muốn cháu về làm cho dì không?
Ca Thơ lém lỉnh:
– Dì sẽ dành cho cháu công việc gì nhỉ? Trợ lý của dì, hay tổ trưởng tạp
vụ?
– Con nhỏ này thiệt tình à.Nếu dì nói cháu sẽ là trưởng phòng thiết kế, mức
lương 5 triệu đồng một tháng, cháu chịu không?
Ca Thơ cười cười:
– Cháu đùa thôi, ở đâu cũng phải làm việc dì ạ! Cháu không nhận lời dì
đâu!
Cháu muốn làm việc ở Đông Phương. Thực ra chính Vĩnh Hoàng là người
đã nhận cháu vào công ty ngay buổi ban đầu. Anh ta chỉ không ngờ cháu lại
bị đưa vào bộ phận tạp vụ. Bây giờ thì tốt rồi. Sang làm với dì, cháu sợ có
nhiều điều cháu không thể nói. Người ta bảo “càng quen càng lèn nhau
đau”. Công ty nào cũng được sắp đặt nhận sự đủ đầy. Chỉ một mình cháu
mà khiến người khác bị thay đổi công việc, thà cháu mãi làm cu li dì ạ.
Bà Hân chậm rãi:
– Cháu nói vậy, dì không ép nữa. Nhưng cháu phải nhận tiền thưởng từ các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.