THẮM MÃI TÌNH YÊU - Trang 20

– Bác Hai không nhớ con đâu. Nhưng con lúc nào cũng nhớ Ca Thơ, nhớ
bác và Ca Thi.
Ông Công mỉm cười:
– Bất ngờ quá, bác nhất thời quên thôi. Bây giờ bác biết cháu là con bé
Diệu Linh, ngày bé sợ nhất con ... ễnh ương, đúng không hả?
Diệu Linh đỏ mặt:
– Lâu không gặp, tật xấu của con bác cũng không quên giùm con.
Bà Hân chạnh lòng trước căn nhà thấp bé, nóng hầm hập của ông Tuấn
Công. Bà hỏi:
– Mấy đứa nhỏ đi đâu mà nhà cửa vắng hoe vậy anh?
Ông Công thở dài:
– Con út đi học thêm, Ca Thơ nó đi làm rồi chị.
Bà Hân chưa kịp lên tiếng, Diệu Linh đã nói:
– Ca Thơ đi làm! Nó vừa học xong lớp 12, bác Hai cho nó đi làm, trình độ
không có, nó làm công nhân hả bác?
Ông Công cay đắng:
– Nghe nó nói làm ở công ty giày hay thời trang gì đó. Chị Sáu uống đỡ
nước lọc nghen.
Bà Hân từ tốn:
– Tôi đâu phải là khách, anh Hai để mẹ con tôi tự nhiên. Anh bệnh phải
không. Hỗm rài tôi nghe người ta kể. Nhân tiện hôm nay vào Sài Gòn đóng
học phí cho Diệu Linh, tôi nhất định ghé thăm anh.
Ông Tuấn Công chép miệng:
– Tôi vừa phẫu thuật dạ dày, cắt hết cái dạ dày bỏ đi. Hai đứa nhỏ ngỡ tôi
chết, khóc như mưa, bác sĩ động lòng đã ráng cứu tôi. Còn mẹ tụi nó, chắc
chị Sáu có nghe?
Bà Hân trầm tĩnh:
– Tôi có người cháu bỏ mối hàng trong này, tôi nhờ nó hỏi thăm tin tức gia
đình anh. Chuyện chị Hai, anh không nên nghĩ nhiều nữa. Tôi chả dám ý
kiến vì chúng ta xa nhau cả chục năm rồi. Cuộc sống vất vả, kéo theo sự
suy nghĩ của con người cũng hẹp hòi, mất nhân tính theo. Dù sao anh vẫn
còn hai đứa con gái. Thời nay, con gái luôn trả hiếu được cho cha mẹ. Ca

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.